TIN TỨC
icon bar

Chùm thơ đăng báo Xuân Giáp Thìn 2024

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2024-01-21 10:00:22
mail facebook google pos stwis
1843 lượt xem


BIỂN VÀ EM

 

Anh lớn lên trên sóng

Nên say hoài biển xanh

Biển đưa ngàn cánh võng

Ru bồng bềnh hồn anh.

 

Em chỉ là giọt nhỏ

Giữa dòng đời lặng trôi

Mà trước em, anh ngỡ

Trước muôn trùng biển khơi.
 

(Tạp chí Shipping Times Xuân 2024)
 

 

NGỌT NGÀO THÁNG HAI

 

Tháng hai đầy ắp màu xuân

dâng tràn bầu mật tình nhân ngọt ngào

vườn xuân rạng rỡ mai đào

em ngồi em đứng xôn xao lá cành

 

Tháng hai tâm sáng lòng thành

ta đi cầu phúc cầu lành cầu may

cầu em xinh đẹp mỗi ngày

mãi là gió sớm nắng mai dịu dàng

 

Tháng hai dắt díu về làng

hương hoa thưa mẹ, khói nhang ngậm ngùi

cầu xin lòng mẹ luôn vui

để con mãi được bên người con thương.
 

(Người Lao động Xuân Giáp Thìn 2024)

 

CHUNG MỘT LỜI HỨA
(Tặng các VNS Thành phố HCM tham gia chuyến về nguồn, 9-11/11/2023)

 

Một chuyến về nguồn chan đầy cảm xúc

Bởi tình thân không phân biệt trẻ già

Trăm con tim ngập tràn hạnh phúc

Khi bên nhau hòa nhịp hát ca.

 

Đến Côn Sơn ta thêm yêu Tổ quốc

Càng thấm ơn thiêng bao thế hệ cha anh

Không tiếc máu xương giữ gìn hồn Nước

Để giang sơn liền một dải yên bình.

 

Nơi nghĩa trang Hàng Dương bạt ngàn bia mộ

Nén nhang thơm không đủ tỏa hương trầm

Cúi đầu xin anh linh tiền nhân lượng thứ

Chuyến thăm này chưa đủ để tri ân…

 

Ta nắm tay nhau bên tượng đài bất tử

Dưới tán lê-ki-ma, chị Sáu chợt mỉm cười

Trăm lòng thành chung một lời thầm hứa:

“Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi!”
 

(Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, Xuân Giáp Thìn 2024)
 

Bình luận

  • avatar comment
    Lê Thanh Huệ (nhà văn)
    2024-01-21 10:41:21
    MÀU CỦA THỜI GIAN. Trong bài thơ NGỌT NGÀO THÁNG HAI của Nhà thơ, tiến sỹ Nguyên Hùng, khởi đầu là thiên nhiên giao hòa: “Tháng hai đầy ắp MÀU xuân”. Trong đó có mùa của tình yêu “dâng tràn bầu mật tình nhân ngọt ngào” có “mai đào” làm rạng rỡ vườn xuân và “EM: ngồi, EM đứng” đều tạo ra hiệu ứng “xôn xao lá cành”. Nếu đối chiếu với từ “Màu xuân”, thì có vẽ đây như là màu của hư ảo được tạo ra trong tâm tưởng con người… Tiếp theo như đi tiếp mạch nguồn là tháng hai của tâm linh: “Tháng hai tâm sáng lòng thành” Do đó tháng hai có nhiều lễ hội để “đi cầu phúc cầu lành cầu may”. Nhưng khi đặt cuối khổ thơ, lại có “EM” trong đi cầu: “cầu EM xinh đẹp mỗi ngày mãi là gió sớm nắng mai dịu dàng”. Em là gió sớm, em là nắng mai trong khung cảnh tâm linh như là hình bóng không thay đổi và bay trong nối nhớ thương của miền ký ức. Khổ thơ cuối không có EM, nhưng lại có bóng dáng người mẹ đã mất nằm ở quê hương: “Tháng hai dắt díu về làng hương hoa thưa mẹ” nhưng “khói nhang ngậm ngùi” có cho riêng mẹ không?!... Thường thì người Việt Nam cầu mẹ ngậm cười nơi suối vàng “cầu xin lòng mẹ luôn vui” và đáng lẽ cầu mẹ phù hộ cho con cháu; nhưng câu kết lại cầu khác thông lệ: “để con mãi được bên người con thương”. Vậy thì EM ở đây đang ở bên mẹ và hầu hạ mẹ nơi suối vàng nên mới có việc cầu xin mẹ như thế. Thoảng trong MÀU sắc của mùa xuân, không khí tâm linh tỏa ra muôn nơi và nén hương thắp ở nghĩa địa quê nhà là hình bóng người vợ hiền đã đi xa, lung linh, ảo diệu và tâm nguyện của người lớn tuổi muốn đoàn tụ nơi cỏi vĩnh hằng, lời thì thầm nhắn gửi của lòng thủy chung… Chúng ta rưng rưng khi con chữ của bài thơ khép lại mùa xuân thực để bắt đầu một mùa xuân ảo của vĩnh hằng, nơi mọi người sẽ được gặp lại nhau sau hàng chục năm xa cách; vẫn không nguôi nhớ, không nhạt thương; dù đi giữa cuộc đời ồn ào bon chen, không còn có chỗ an toàn trong âm dương cách biệt… Nó cũng giống như giả sử chúng ta đi trước nhà thơ và ai đó tập hợp, chắt lọc lại các lời bình của tất cả chúng ta trên mạng internet về các bài thơ của Nhà thơ Nguyên Hùng, nó sẽ là làn sương khói đưa con chữ về với chúng ta ở miền quên lãng và phần thực sẽ còn lại ở trên đời “như gió sớm, nắng mai” tạo thành hai đường thẳng song song gặp nhau ở đường chân trời siêu thực… Nhà thơ, tiến sỹ Nguyên Hùng đã sáng tạo ra một cỏi tâm linh nhuốm nỗi buồn đẹp lung linh chỉ có ở quê hương; nơi con người trở thành bất tử... .

Để lại comment

Bài viết liên quan

Xem thêm
Hà Nội bụi
Lang thang tìm gọi vần thơ mới/ Kẹt giữa đục mờ bụi lẫn sương.
Xem thêm
Thân phận tình yêu trong nỗi buồn chiến tranh
Truyện Bảo Ninh u hoài, đầy tâm trạng/ Để nét trầm ám khói nụ cười anh.
Xem thêm
9 chân dung – Khi thơ vô tình đi trước vinh danh
Chân dung văn học 9 trong số 14 tác giả văn học được vinh danh tại Lễ công bố bình chọn 50 tác phẩm văn học nghệ thuật biểu diễn Việt Nam tiêu biểu, xuất sắc giai đoạn 1975 – 2025
Xem thêm
Tiếng thơ từ những miền đất chưa khô
Chùm ký họa dưới đây phác họa chân dung một miền đất – nơi chiến tranh hay bão lũ cũng không dập tắt tiếng thơ, nơi con chữ luôn giữ lại cho đời niềm tin và khát vọng hồi sinh.
Xem thêm
Nguyễn Tuân – người suốt đời giang hồ với cái đẹp
Có những người viết mà mỗi trang văn đều là một cuộc phiêu lưu của cái đẹp. Nguyễn Tuân – kẻ tài tử suốt đời đi tìm cái đẹp của đất trời, con người và chữ nghĩa – là một trong số đó.
Xem thêm
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ/ Chở thơ mình qua mấy bến nhân sinh.
Xem thêm
Phùng Quán - trái tim thủy chung
Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét
Xem thêm
Ba nhà văn - ba bút mạch, một dòng chảy văn Việt
Những bài ký họa thơ dưới đây không nhằm khái quát toàn bộ sự nghiệp của mỗi nhà văn, mà là những nét chạm tinh tế vào vẻ đẹp mà họ đã để lại: dịu dàng, độc đáo và bền bỉ theo thời gian.
Xem thêm
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”/ Ở miền đất mặt trời, bóng người đàn bà
Xem thêm
Khi thơ tìm nhau từ hai thời điểm
Ba cặp thơ dưới đây là ba cuộc hội ngộ như thế: từ hai thời điểm riêng rẽ, chúng bước ra và tìm gặp nhau trong một mạch cảm xúc chung — tri ân, nhân nghĩa và vẻ đẹp bền bỉ của đất này.
Xem thêm
Ma Văn Kháng - từ gió ngàn vùng cao đến những mùa lá rụng nơi phố thị
Có những trang văn khiến ta không đọc bằng mắt, mà đọc bằng ký ức. Ma Văn Kháng là một vùng ký ức như thế: gió từ những triền núi xa xôi, mưa nhẹ xuống hiên nhà Hà Nội, tiếng bước chân của những phận người lặng lẽ đi qua đời nhau.
Xem thêm
Một góc nhìn về Đỗ Chu
Đến với văn Đỗ Chu là bước vào một không gian đầy một thứ ánh sáng riêng biệt - ánh sáng của ký ức. Nó trong trẻo, yên bình và rất dễ thấm vào lòng người như hơi ấm của đất sau cơn mưa
Xem thêm
Lưu Trọng Lư & Hàn Mặc Tử – Hai thế giới, một điểm tựa quê hương
Nếu Lưu Trọng Lư là người “đặt cái run” cho Thơ mới, thì Hàn Mặc Tử là người làm cho thơ… bùng cháy thành sốt mê.
Xem thêm
Nguyên Ngọc - người giữ linh hồn Tây Nguyên trong văn chương Việt
Có những người viết không đi tìm đề tài — họ tự trở thành mạch nguồn của một vùng đất. Nguyên Ngọc là người đã trao cho Tây Nguyên tiếng nói trong văn chương Việt Nam.
Xem thêm
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số/ Kẻ khôn hơn vua chưa là ván cuối cùng!
Xem thêm
Nguyên Hùng – Tiếng cười và nỗi đau với lục bát 2 câu
“Lục bát 2 câu” là những lát cắt ngắn gọn, trực diện: lúc châm biếm, khi trữ tình, có khi lại tếu táo đời thường. Chỉ hai nhịp ngắn ngủi, nhưng mỗi cặp câu vẫn gắng chứa một nụ cười, một nỗi đau hay một triết lý.
Xem thêm
Video clip & chùm thơ “Thơ thẩn Đà Lạt” – Kỷ niệm khó phai từ Trại sáng tác 2025
Video clip dưới đây ghi lại những khoảnh khắc sinh động: tiếng cười, ánh mắt, những khung hình chan chứa tình thân bạn văn và niềm say mê sáng tạo.
Xem thêm
Bão Wipha lạc đường kiệt sức
Wipha – nghe nói lạc đường/ Loay hoay chẳng gặp Hải Dương, Thái Bình
Xem thêm