Truyện ký - Tản văn
50 năm đã trôi qua kể từ ngày toàn thắng. Bao máu xương đã đổ xuống để đổi lấy một ngày đất nước không còn chia cắt. Những con đường ở Thành phố Hồ Chí Minh hôm nay rực rỡ cờ hoa, những giai điệu Như có Bác trong ngày đại thắng vẫn vang lên giữa lòng thành phố trẻ trung, năng động...
Trong một thế kỷ qua, báo chí cách mạng Việt Nam đã trở thành một phần không thể thiếu của dòng chảy văn hóa Việt. Trong dòng chảy đó, biết bao ngòi bút nhà thơ, nhà văn đã góp phần giữ lửa cho trang báo, đồng thời mang lại sự lãng mạn, sâu sắc và đắm đượm tình người cho nghề báo. Dù là văn thơ hay báo, ngòi bút chân chính đều đặt trên nền tảng của lòng trắc ẩn và khát vọng về sự thật.
“Bão tan cây còn đau" của Nguyễn Đức Hạnh là một tác phẩm khiến độc giả không thể dửng dưng. Câu chuyện kể về hành trình của một người thầy giáo phải bước vào "bãi vàng" đầy hiểm nguy để cứu đói gia đình, cùng những bi kịch nghề nghiệp trong cuộc họp tinh giảm biên chế đầy nước mắt.
Bài viết dưới đây của nhà thơ Nguyên Hùng là một lời chào trang trọng và đầy tình cảm gửi đến ba gương mặt nữ tiêu biểu: Nguyễn Thúy Quỳnh, Như Bình và Phạm Thùy Vinh.
Không chỉ là người tổ chức mẫn cán, ông còn là một người “thắp lửa” bền bỉ cho phong trào văn hóa – văn nghệ quần chúng, gắn tiếng hát với tình yêu sâu nặng với Bác Hồ. Bằng giọng kể giản dị, ấm áp, bài viết không chỉ khắc họa chân dung một người làm văn hóa tâm huyết, mà còn là lời tri ân lặng lẽ gửi đến những con người “đứng sau sân khấu” – nơi tiếng hát quê hương âm thầm cất cánh và bay xa.
Kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam không chỉ là dịp để nhìn lại quá khứ hào hùng, mà còn để tiếp tục hun đúc tinh thần đổi mới, sáng tạo vì một Việt Nam phát triển mạnh mẽ. Từ những chiến công của cha anh, từ những nỗ lực vượt qua khó khăn của cả dân tộc, chúng ta có thêm niềm tin vào tương lai. Hãy giữ vững niềm tự hào, tiếp bước thế hệ đi trước và cùng nhau viết tiếp những trang sử vẻ vang của đất nước!
Tôi trở về với trang viết, như vừa bước ra khỏi một cuộc đối thoại trầm sâu. Và tôi biết rằng, hành trình cầm bút phía trước sẽ không còn là việc "viết cho hay", mà là viết để giữ lửa, để trả ơn, để tiếp nối.
Năm 1975 đất nước thống nhất là thời điểm ngành điện miền Nam bước vào một chặng đường mới, mang theo sứ mệnh chiếu sáng những vùng đất tối, thắp lên hy vọng và mở ra kỷ nguyên phát triển.
Cần Giờ sải rộng cánh bay
Chở niềm khát vọng gọi ngày đầy xuân.
Phú Yên – cái tên của đất Phú trời Yên vang lên như một khúc nhạc dịu dàng, mời gọi những ai từng một lần ghé thăm phải quay lại, và những ai chưa từng đến luôn mong ngóng một ngày đặt chân. Với tôi, nơi đây không chỉ là vùng đất của những kỳ quan thiên nhiên mà còn là chốn hội ngộ của tình bạn, tình yêu văn chương, nghệ thuật.