Truyện ký - Tản văn
Làng Chế quê tôi giống cái bán đảo bé tí trên bản đồ của huyện Hà Trung. Một bên giáp với huyện Nga Sơn bằng con sông Hoạt, một bên giáp huyện Hậu Lộc bởi con sông Mã.
Người tù binh tỉnh dậy trước. Gã thấy chói mắt dưới ánh sáng ban mai rực rỡ. Cơn mưa đêm qua đã gột rửa tất cả những gì khô khan của cảnh vật. Cây cối xanh lên. Trên các cành cây khẳng khiu, những lộc non vừa hé.
Trước khi đi vào Quảng Trị, Vượng, người đồng đội với liệt sĩ Sơn đã vẽ sơ đồ đường lên đồi Phượng Hoàng và địa điểm bốn ngôi mộ thời chiến tranh anh đã tham gia chôn cất. Vương mang theo sơ đồ do anh Vượng vẽ.
Hôm trước tôi có nói với cô, muốn lướt sông Hồng một bữa. Chiều hôm qua cô gọi lại nói, cô có người bạn họa sĩ, bạn của bác ấy có thuyền sẵn sàng cho chúng ta thưởng thức sóng sông Hồng.
Con sẽ đốt gói quà đó gửi mẹ mang theo. Không sớm thì muộn mẹ sẽ gặp lại chú Đặng. Mẹ sẽ có cách ứng xử với người mà mình luôn coi như em trai, ngóng trông chú từng ngày trở về, nhưng họ đã quên tất cả, quên từ lâu rồi.
Hoa mua tím Mỹ Sơn, hoa mua tím Truông Bồn từng nở tím lịm, bầm đỏ trên đất mẹ cỗi cằn, bên ngôi mộ chung lồng lộng nắng gió…
Lưng chừng núi Thiên Nhẫn, cây cối thưa thớt, cỏ xanh bát ngát điểm xuyết những bụi hoa mua bông tim tím, xen lẫn những cây cúc đắng nở hoa vàng rập rờn trước làn gió nhẹ.
Nhà bốn anh em, nhưng chỉ có tôi theo nghề văn của cha. Cha tôi là nhà giáo, đam mê văn chương.
Bao nhiêu năm qua rồi, tôi vẫn không quên ông. Ông tên gì, đám nhỏ xóm tôi đâu cần biết. Chỉ gọi ông là ông Sáu Biểu.
Cả xóm Mới, duy nhất nhà Quảng có giếng, tìm được đúng mạch nước tốt, giếng lại xây bằng loại đá xanh - có lẽ trên đời này khó có cái giếng thứ hai xây bằng loại đá đặc biệt như thế - nên điều kỳ diệu đã đến, nước giếng trong, mát như nước dừa xiêm buổi sáng.