Truyện ký - Tản văn
Có lẽ, trong tâm thức mỗi người Việt, đều có hình bóng một dòng sông. Với tôi, hành trình cuộc đời là một hành trình dọc theo những dòng chảy ấy: “Tôi sinh ra từ một dòng sông/ Sông dài rộng, con đò ngang thì bé”.
Đây là một truyện ngắn lặng lẽ. Nhưng chính cái lặng ấy mới khiến người đọc chao lòng. Cánh buồm thao thức xin phép được đăng tải giới thiệu cùng bạn đọc.
Đan xen những chuyến viếng thăm nghĩa trang và chiến trường xưa, hành trình “Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” đồng thời cũng là một cuộc tiếp bước về miền di sản – nơi những lớp trầm tích văn hóa, lịch sử và huyền thoại đan quyện, tạo nên một dòng chảy nguồn cội bất tận.
Dọc dải đất miền Trung, nơi từng rung chuyển bởi đạn bom và nước mắt, vẫn còn đó những địa danh đã đi vào tâm thức dân tộc: Trường Sơn, Khe Sanh, Thành cổ Quảng Trị, sông Thạch Hãn, địa đạo Vĩnh Mốc... Mỗi tấc đất, mỗi dòng sông là một trang sử được viết bằng máu của những người lính tuổi hai mươi.
Bài ký “Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” được viết sau chuyến đi thực tế sáng tác năm 2025 – một hành trình đầy ý nghĩa của Đoàn Văn nghệ sĩ TP. Hồ Chí Minh do Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật TP. Hồ Chí Minh tổ chức.
Long Sơn là xã đảo đặc biệt: trước thuộc TP. Vũng Tàu, nay được sáp nhập về TP. Hồ Chí Minh, và cũng là xã duy nhất ở đây không phải sắp xếp lại đơn vị hành chính cấp xã. Nằm tách biệt với đất liền bởi sông Dinh và sông Chà Và, Long Sơn vẫn giữ được vẻ nguyên sơ, mộc mạc của một vùng quê ven biển với núi Nứa, rừng ngập mặn, làng chài, cùng quần thể Nhà Lớn nổi bật trên nền mái ngói rêu phong. Đây là không gian văn hóa – tín ngưỡng độc đáo, đồng thời là điểm đến thu hút khách thập phương.
Khi bão Bualoi và Matmo nối nhau tràn qua miền Trung, miền Bắc, cuốn theo biết bao mái nhà, ruộng đồng… người Việt Nam lại tìm thấy một thứ không bao giờ vỡ nát: tình người.
Giữa nước xoáy và bùn lũ, ánh sáng nhân ái từ muôn tấm lòng — của người dân, học trò, nghệ sĩ, doanh nhân — lại lặng lẽ soi sáng đất nước.
Bài đăng Văn nghệ Côn an, số 780, ngày 9/10/2025.
Từ một thành phố biển với hàng quán chen chúc, Vũng Tàu hôm nay đã khoác lên mình dáng vóc hiện đại, văn minh, xứng tầm “ban công hướng biển” của siêu đô thị TP.HCM. Bãi Trước, Bãi Sau rộng mở với quảng trường lát đá, công trình biểu tượng và hàng cây thẳng tắp… Tản văn này không chỉ gợi nhớ ký ức xưa, mà còn là lời mời gọi khám phá một Vũng Tàu tràn đầy sức sống.
Tôi trở lại Vũng Tàu trong một ngày nắng biển vẫn còn vương vẹn hương vị mặn mòi của ký ức. Thành phố này với tôi không đơn thuần là một điểm đến, mà là một khúc ruột trong tâm hồn, nơi biển hát lời thương, nơi cát giữ lại dấu chân những người nghệ sĩ, và nơi ký ức trở thành một bản nhạc buồn da diết...