Truyện ký - Tản văn
Thời kháng chiến chống Pháp, trong giai đoạn đầu cuộc đấu tranh gian lao vì sự nghiệp giải phóng dân tộc còn thiếu thốn quân dụng, có một hình tượng đặc biệt đậm màu sắc quê hương, không thể thiếu đối với nhân dân lao động và những chiến sĩ yêu nước tham gia kháng chiến. Đó là chiếc nóp bàng mà người dân Nam Bộ sống cách đây bảy thập niên đều biết đến.
Thầy giáo Lê Nhân dạy toán đã nhiều năm. Đã xác lập được uy tín của mình trong sự nghiệp giáo dục, ít nhất ở địa phương. Con người đó về việc rèn nghề, khỏi cần bàn tới: chỉn chu, thấu đáo và chuyên sâu.
“Ứ, ứ”. Không phải ứ mà là một âm thanh gì giống như thế phát ra từ cổ họng. Mà không phải từ cổ họng. Từ sâu trong lồng ngực, trong gan ruột, trong từng mạch máu, tế bào của ông.
Khi anh tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Anh gọi nàng nhưng không có ai trả lời. Anh gọi điện xuống lễ tân khách sạn thì được biết nàng đã đi từ tờ mờ sáng và tiền phòng nàng cũng đã thanh toán.
Mình chơi blog từ năm 2007. Trước đó thì chẳng biết blog là cái gì. Vào mạng chủ yếu để check mail, xem qua loa vài tờ báo, thế thôi. Một hôm nghe đứa học trò chat với mình, nói, thầy không lập cái blog cho vui.
Cửa Hội quê tôi là nơi sông Lam đổ ra biển, là khúc rộng nhất của con sông này. Cha mẹ tôi là dân chài, cả một đời lo toan vất vả như “những mái chèo sấp ngửa sớm khuya”: “Đời cha không có tuổi thơ/ Thuyền là trường học từ chưa biết vần/ Đời cha không có tuổi xuân/ Tay chèo tay lưới, lạch gần luồng xa”.
Dưới góc độ của người làm thơ yêu thích du lịch, chúng tôi thấy sẽ rất lấy làm tiếc, nếu một ngày nào quay lại miền Tây, không còn được thấy cảnh mua bán sinh động và vui mắt trên sông rạch của người dân nơi đây.
Khi cả căn hầm chỉ huy sở đang trầm xuống vì tin thất thiệt thì chuông điện thoại như làm mọi người bừng tỉnh. Từ đầu dây bên kia tiếng cậu quản lý báo lên: - Có một đoàn nhà văn, nhà báo đi ngang muốn xin trú nhờ đơn vị, ngày mai họ đi tiếp vào Thừa Thiên... Cuối tin là thông báo đặc biệt, trong đoàn có hai nữ phóng viên chiến trường. Ngày mai họ muốn gặp gỡ một số gương mặt tiêu biểu của đơn vị để viết tin gửi về toà soạn ngoài Hà Nội...
Trong cuộc đời cầm phấn gắn bó với nghề “gõ đầu” trẻ đứng lớp dạy Văn, rồi lân la đến với làng văn, nghĩ lại thực sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì đã không ít lần may mắn gặp được những tâm hồn đồng điệu.
Nghệ Tĩnh mình ơi! Nỗi đau này là thật
Nguyện cầu cho em thanh thản phía vĩnh hằng.