- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Bàn tròn Văn học Kỳ 37 khởi động chủ đề “Văn học và điện ảnh”, mời bạn đọc cùng các nhà văn đối thoại về hành trình từ trang sách đến màn ảnh: một hành trình hứa hẹn nhưng cũng nhiều thử thách, nơi văn chương và nghệ thuật thứ bảy vừa nâng đỡ nhau, vừa buộc phải chấp nhận những va chạm không thể tránh.
Có một nghịch lý đáng buồn trong đời sống âm nhạc – thơ ca: ca khúc phổ thơ thì nhiều, nhưng tên nhà thơ thường bị quên lãng. Người ta nhớ nhạc sĩ, tung hô ca sĩ, còn tác giả bài thơ – người khởi nguồn cảm hứng, người viết ra từng con chữ làm nên phần hồn của ca khúc – thì bị lờ đi, thậm chí cố tình bỏ qua.
Ai mới thật sự gieo “tin giả” vào lòng công chúng? Và phải chăng chính sự thiếu minh bạch, thiếu chính trực của những người cầm bút mới là “chất độc” đầu độc niềm tin văn học hôm nay?
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Bàn tròn Văn học kỳ 32 xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải, để chúng ta cùng nhìn lại mình và nhìn lại diện mạo phê bình văn học đương đại.
Sau 30 kỳ với nhiều tiếng nói đa chiều, Bàn tròn Văn học kỳ 31 tiếp tục chủ đề chưa chịu hạ nhiệt: những chuyện xung quanh truyện ngắn Trăm Ngàn. Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta đã bàn về những nghi vấn trong việc xét và trao giải của Hội Nhà văn và báo Văn nghệ, thì kỳ này, câu chuyện lại chuyển hướng sang một vấn đề khác cũng không kém phần tế nhị: hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên. Nhưng sự băn khoăn của người viết và bạn đọc là có thật, và nó chạm đến cốt lõi: văn chương có còn là giá trị phụng sự nghệ thuật và bạn đọc, hay chỉ biến thành “sân chơi của một số người”?.