- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên. Nhưng sự băn khoăn của người viết và bạn đọc là có thật, và nó chạm đến cốt lõi: văn chương có còn là giá trị phụng sự nghệ thuật và bạn đọc, hay chỉ biến thành “sân chơi của một số người”?.
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo. Quy định đã ghi rất rõ: “Các tác phẩm đưa lên vòng chung khảo phải được quá bán số phiếu thuận của ủy viên các hội đồng”; đồng thời, “Hội đồng Chung khảo có quyền giới thiệu và bổ sung vào danh sách xét giải các tác phẩm mà Hội đồng Sơ khảo không giới thiệu, nhưng có thông báo và thảo luận trước với Hội đồng Sơ khảo”.
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia. Và cũng là dịp để chúng ta cùng nhau đặt câu hỏi: Công bằng ở đâu, khi sự im lặng lại được chọn làm câu trả lời?
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Sau một tuần đứt mạch, “Bàn tròn Văn học” nay trở lại với kỳ 23, tiếp tục câu chuyện nóng hổi quanh giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay.
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm. Theo ông, đó là một truyện ngắn dở “từ cấu trúc đến tư tưởng, từ cảm xúc đến giá trị nhận thức”. Và ông thậm chí còn đặt câu hỏi: “Một chuyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì? Mổ xẻ vì cái gì? Có đáng không?”
“Bàn tròn Văn học” kỳ 21 trân trọng giới thiệu bài viết này như một lát cắt mới của đối thoại văn chương: nơi văn học vừa là kết quả của hành trình cá nhân, vừa là cuộc giao thoa giữa những thế hệ, nơi nghệ thuật và nhân văn gặp nhau trong niềm tin sáng tác không ngừng.
Tại Bàn tròn Văn học các kỳ trước, nhiều nhà văn đã lên tiếng. Và hôm nay, xin mời quý độc giả tiếp tục tham gia kỳ 20, với sự trở lại của “người đầu têu” Hà Thanh Vân, để nghe cô xới lên và đào sâu thêm những nghi vấn xoay quanh một truyện ngắn từng đoạt giải Nhì Văn nghệ – nhưng liệu có xứng đáng?
Từ sự lên ngôi của “Trăm Ngàn”, một truyện gây tranh cãi khá ư là dữ dội, bài viết dưới đây được mượn từ Văn nghệ Công an đã phân tích những lỗ hổng về không gian, ngôn ngữ và cấu trúc, qua đó chỉ ra những “khoảng trống thẩm mỹ” đang tồn tại giữa trang viết và kỳ vọng của bạn đọc.