Ngôn ngữ-Lý luận - Phê bình
Tôi chưa từng gặp người đàn bà đẹp và buồn này, mà lần đầu tiên nhìn thấy chân dung nhà thơ Như Bình, tôi đã bị hút vào, nói đúng hơn, bị ấn tượng mạnh bởi gương mặt xinh đẹp, quý phái hiếm có, nhưng cảm giác, ánh mắt người thơ ấy cứ phảng phất nỗi u hoài.
“Gặp gỡ những vùng văn học” không chỉ là tác phẩm đối thoại giữa nhà văn và độc giả, giữa người đọc với người đọc, mà còn là cây cầu kết nối những thành tựu văn học. Cuốn sách là ấn phẩm bổ ích cho những ai yêu thích văn chương và muốn khám phá sâu hơn về những tầng nghĩa của nghệ thuật chữ nghĩa.
Với "Sự im lặng biếc xanh”, Như Bình đã khép lại chặng đường đầu khi bước chân vào vương quốc của thơ ca. Mong chị tự tin đi tiếp trên con đường đã chọn. Hãy đào sâu vào bản thể hơn nữa. Hãy làm cho cái tôi trở nên lộng lẫy, nguy nga hơn nữa. Bởi vì đi đến tận cùng, cái Tôi sẽ bắt gặp cái ta như người Ta thường nói.
Nhà báo, nhà nghiên cứu văn học Lê Xuân Lâm đã viết nên những bài viết cảm nhận về thơ từ chính nỗi đau, sự khắc khoải và tình yêu bất tận với nghệ thuật. Khi biết ông là bạn đồng môn thời sinh viên của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm – người cũng từng đau đáu về "những chuyến bay cuối cùng của mùa thu" – ta càng nhận ra rằng ở họ, văn chương không chỉ là sáng tác mà còn là sứ mệnh, một phần máu thịt trong đời sống.
Bài bình thơ của nhà văn Lê Thanh Huệ đăng trên Tạp chí Văn nghệ Bà Rịa - Vũng Tàu, số 188, 6/2024.
Tôi đọc "Lính Bay" cuốn hồi ký của Trung tướng không quân Phạm Phú Thái giữa lúc những câu chuyện liên quan đến những người lính không quân đã hy sinh anh dũng "Vì sự bình yên đất nước" trong hai chuyến bay SU-30 và CASA 212 vẫn còn vang vọng.
Trần Hạ Vi là một gương mặt thơ nữ cá tính, với những vần thơ khẳng định rõ nét cái tôi bản thể trong nhiều mối quan hệ ràng buộc, trách nhiệm với toàn bộ biến động của tâm hồn, tình yêu, những đau khổ, hạnh phúc và cả những khao khát riêng tư...
Trong lịch sử thơ ca, người ta thấy có hiện tượng luân chuyển giữa thơ dài và thơ ngắn. Ở Việt Nam, thời trung đại cùng lúc tồn tại các thể thơ dài như truyện thơ nôm, ngâm khúc, hát nói, bài ca,… và thể thơ ngắn như Đường luật, trong đó ngắn nhất là tứ tuyệt thất ngôn, ngũ ngôn.
Những muộn phiền dù thoáng bóng mây
Mà di chứng chẳng dễ gì xoá hết
Có những lúc giả vờ đang Tết
Nén thương đau vùi khuất dưới tiếng cười...
Vâng, cái "đôi khi" thật ghê gớm chứ không phải thường đâu. Biết thế, nhà thơ chỉ viết vỏn vẹn có tám câu thôi; nhưng là bốn cặp chăm ngôn có sức thuyết phục người đọc khó tính.