Ngôn ngữ-Lý luận - Phê bình
Trong dòng chảy văn hóa sôi động của TP.Hồ Chí Minh, thơ phổ nhạc không chỉ là một thể loại nghệ thuật – mà còn là một hình thức ký thác tâm hồn. Mỗi bài thơ được phổ nhạc là một lát cắt thời gian, nơi tình yêu thành phố, khát vọng con người và hơi thở thời đại quyện vào nhau, ngân nga thành tiếng hát.
Chùm thơ từng được đăng trên báo Văn nghệ Công an, nay xin lưu lại tại đây như một dấu mốc nhỏ trong hành trình cầm bút của tôi – một người viết luôn biết ơn những giá trị thiêng liêng của đất nước, và khao khát gìn giữ vẻ đẹp của tâm hồn Việt trong từng câu thơ.
Anh nói về niềm tin, em nói về hoài nghi
hai phía nối dài trên định mệnh ta đi
Trong số những nhà thơ kể trên, thì Vũ Quần Phương là người viết nhiều lời bình hơn cả, ở đây có bình tác giả, bình tập thơ và đặc biệt là bình các bài thơ hay, như là một đơn vị cơ bản trong sản xuất và tiêu dùng thơ.
“Mẹ về làm dâu cửa sông
Không nơi khô ráo mà mong trú vào”
Tập thơ Một Phía có thể không dễ đọc, nhưng một khi đã đọc, người ta khó có thể dừng lại. Nó giống như một chuỗi những mảnh gương vỡ, mỗi bài thơ là một mảnh phản chiếu một góc hiện thực. Những ai tìm kiếm sự chân phương, dễ hiểu có thể sẽ không hợp với Một Phía, nhưng những ai thích những câu thơ kích thích tư duy, chạm vào những góc khuất sâu kín, chắc chắn sẽ tìm thấy sự đồng điệu.
Bình minh đã rạng cuối đường
Bên kia thềm nắng gặp vườn thạch lan...
Vừa mới sáng nay, tôi tình cờ đọc được bài viết “Một phía nhìn từ nhiều phía” của Dương Kỳ Anh trên website báo Văn nghệ Công an, thì cách đây chục phút lại đọc được tin dữ qua FB nhà thơ Hữu Việt về sự qua đời thật đột ngột của nhà thơ, cựu TBT báo Tiền Phong.
Cuối con đường là hoàng hôn lóng lánh
Anh vẫn một lòng với nghề giáo với trang văn
Vẫn đau đáu cảm thương những mảnh đời bất hạnh
Vẫn tất bật ra Bắc vào Nam, quên cả tuổi bát tuần…
Tôi chưa từng gặp người đàn bà đẹp và buồn này, mà lần đầu tiên nhìn thấy chân dung nhà thơ Như Bình, tôi đã bị hút vào, nói đúng hơn, bị ấn tượng mạnh bởi gương mặt xinh đẹp, quý phái hiếm có, nhưng cảm giác, ánh mắt người thơ ấy cứ phảng phất nỗi u hoài.