TIN TỨC
icon bar

Lạc giữa truyện ngắn “Trăm Ngàn”

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-07-25 21:39:38
mail facebook google pos stwis
1128 lượt xem

KỲ 3

Giữa những cú “lạc giọng” của một truyện ngắn…
 

Với giọng văn hài hước nhẹ nhàng nhưng sắc sảo, bài viết “Lạc trong truyện ngắn Trăm Ngàn” của Nhật Hạ không những chỉ ra những “bất ổn” trong không gian, thời gian và ngôn ngữ của một truyện ngắn đang được nhiều người nhắc đến, mà còn mở rộng vấn đề về sự nhất quán trong nghệ thuật kể chuyện. Khi truyện ngắn hiện đại ngày càng “đa giọng”, “phi tuyến tính”, thì đòi hỏi về logic và cảm xúc thẩm mỹ của người đọc cũng càng trở nên khắt khe hơn. Những “cú lạc” mà Nhật Hạ nêu ra – từ cách gọi “bà Hội”, đến giọng văn lẫn lộn Bắc – Nam, hay tâm lý nhân vật phi lý – đều gợi nên một cuộc trò chuyện lý thú: khi tác giả mải đuổi theo kỹ xảo và thông điệp mà buông lơi cảm xúc và tính chân thực, thì truyện sẽ “trôi dạt” về đâu?
 

LẠC GIỮA TRUYỆN NGẮN “TRĂM NGÀN”

NHẬT HẠ

Đọc truyện ngắn Trăm Ngàn, chúng ta luôn có một trạng thái bất an. Cứ phải véo vào tay xem mình có còn tĩnh trí nữa không, bởi ta có cảm giác như đang bị lạc trôi – lạc về địa lý, lạc về vùng miền, lạc về thời đại.

Có nhà phê bình nói cương rằng: “Đó là truyện ngắn hậu hiện đại”.
Úi trời, tôi chẳng thấy cái hậu hiện đại ở đâu cả, mà chỉ thấy nhà phê bình kia đang cố tung ra một màn hỏa mù để che lấp sự cẩu thả của tác giả truyện.

Lạc về thời đại?

Bà nội của Trăm Ngàn là “bà Hội”. Chỉ thời Pháp thuộc, thời phong kiến người ta mới gọi những người đàn bà có chồng làm ông Hội đồng là “bà Hội”. Nhưng khi ta vừa định quay về thời Pháp thuộc thì đã giật mình nghe bà Hội thét lên: “Gọi cảnh sát vào gông cổ thằng Trăm Ngàn!”

Ta bừng tỉnh nhớ ra: phải về sống ở thời kỳ Việt Nam Cộng hòa mới tìm ra được ngài cảnh sát để đi “gông cổ” ai đó. Còn sau năm 1975, ở vùng quê, chỉ có “công an xã”, “công an khu vực”, “dân phòng”…

Lạc về lòng người, nhân thế…

Ta vẫn tin Trăm Ngàn sinh ra ở Nam Bộ, sống suốt đời ở Nam Bộ, nhưng sao con người Nam Bộ trong truyện lại cạn tình đến thế? Một bà nội có thể hiềm khích, tức tối với bên ngoại, nhưng sao nỡ tâm đối xử với đứa cháu ruột như vậy: bắt nó đi chăn trâu, ăn uống kham khổ, để đứa cháu khác cướp tiền của nó, rồi đuổi nó ra khỏi nhà.

Hình như, trong truyền thống Nam Bộ, bà nội có thể ghét con dâu, có thể từ con trai, nhưng cháu – nhất là cháu đích tôn – thì luôn được giữ lại. Thậm chí, con có con với gái ở đâu đấy, không thừa nhận mẹ nó, thì cháu vẫn đưa về nuôi chứ.

Cái ông Bầu trong truyện cũng như sống lạc. “Ông Bầu là dân làm ăn, bao nhiêu tiền đưa cho vợ giữ. Một ngày về, thấy cái nhà trống không, vợ ông bỏ theo một thằng kép hát. Ông thù quá, quyết lập đoàn hát để truy cho bằng được thứ phản bội này.”

Ủa? Vợ theo kép hát thì cứ đi tìm đoàn cải lương mà truy, chứ sao lại lập một đoàn hát mới để truy? Truy gì mà mấy chục năm không tìm ra, trong khi vùng Nam Bộ, số gánh hát có thể đếm được trên đầu ngón tay? Truy kẻ thù mất mấy chục năm không được, đến khi đã già thì ông bừng ngộ:
“Ông không theo đuổi hận thù năm xưa chi nữa. Tuồng đau khổ ông cho hạ màn chấm hết.”

Lạc về văn chương cải lương, ngôn tình sến súa…

Trong khi tôi tưởng mình đang đọc một truyện “hậu hiện đại” về gánh hát, thì chợt thấy văn phong trôi tuột về miền văn chương cải lương – ngôn tình.

Nào là:

  • “Ngàn dặm nước non mới nhận ra thứ tìm kiếm cả cuộc đời này chính là cuộc sống đơn sơ ngày cũ.”
  • “Nước mắt nó chảy dài. Kiếp này vậy là nó đã mãn nguyện.”
  • “Chiếc xuồng con đã đưa người về lại bến cuối cuộc đời.”
  • “Nó vô định về tương lai, rồi sẽ nay đây mai đó, góc biển chân trời phiêu du như những ngọn gió không nhà.”
  • “Gió trút lá rơi như tiễn đưa kiếp người về đất.”
  • “Mong kiếp sau nó được tròn nguyện và cuộc đời hiển hách…”

Cái giọng kể ấy cứ mượt như băng cassette cải lương quay lại tua cuối. Mà hình như là tua thật rồi…

Lạc luôn cả… ngôn ngữ mẹ đẻ

Đọc mấy dòng giới thiệu, ta biết tác giả Ngô Tú Ngân sinh ra ở miền Tây và lớn lên ở TP.HCM. Trăm Ngàn – nhân vật chính – cũng sống cả đời ở miền Tây sông nước. Nhưng kỳ lạ thay, cả tác giả lẫn nhân vật lại luôn bị “lạc giọng” như người sinh ra ở Hà Nội, Hải Dương hay Nam Định vậy.

Họ nói quá nhiều những từ ngữ đặc trưng của vùng Bắc bộ: “mùa hạn", “bậc thềm”, “tao ngộ”, “gấp bội lần”, “buồn tẻ”… – đều không phải giọng miền Tây.

Trong khoa học hình sự, người ta có thể truy ra gốc gác của một người qua phương ngữ – nhất là ngôn ngữ tự nhiên. Nếu vậy, đọc xong Trăm Ngàn, muốn tìm tác giả, có khi các thám tử lại đánh đường ra bãi giữa sông Hồng…

Và cuối cùng là… lạc mất bạn đọc

Tôi nghĩ, nếu truyện ngắn là một con thuyền nghệ thuật thì người viết phải là người chèo vững. Còn nếu để nhân vật, thời đại, không gian, ngôn ngữ đều bị “lạc” – thì không chỉ thuyền lạc, mà người đọc cũng… lạc luôn.

Mời đọc: 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 30: Khi ý tưởng bị đánh tráo
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 29: Phản biện ẩn danh - Dũng khí hay sự né tránh?
Trong Bàn tròn kỳ này, câu chuyện nói về hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Xem thêm
Thi pháp của thơ ngắn – Trường hợp Mai Quỳnh Nam
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 28: Minh bạch – từ chuyện nhỏ đến vấn đề lớn
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh
Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm
Từ motif cũ đến thông điệp nhân văn mới – một góc nhìn chuyên môn và cảm xúc
Theo PGS.TS Nguyễn Đức Hạnh, từ motif cũ, cách kể cũ, Vũ Ngọc Thư vẫn mang đến một truyện ngắn tốt – nhờ biết giữ lại giá trị của những điều quen thuộc và gợi mở một cảm quan hiện đại về hậu chấn chiến tranh. Đặc biệt là cái nhìn đầy chia sẻ với người phụ nữ và trẻ em – những phận người thường bị khuất lấp sau vầng hào quang chiến thắng.
Xem thêm