TIN TỨC
icon bar

“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-08-25 10:25:05
mail facebook google pos stwis
164 lượt xem

NGUYÊN HÙNG

(Bài cảm nhận được nhà thơ Minh Hạnh đọc tại buổi ra mắt sách)

Với tiêu đề giàu ẩn dụ, Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống. Tựa như chính cuộc đời tác giả – người lính trở về từ chiến trường, dấn thân thương trường và gặp lại mình trong câu chữ – tập thơ là giao thoa giữa khắc nghiệt “bão giông” và lời vỗ về “lời ru”.


Nhà thơ Minh Hạnh đọc bài viết tại buổi ra mắt sách "Lời ru bão giông"

Đây là tập thơ tiếp nối mạch sáng tác đã định hình ở Trần Hóa: một giọng thơ bước ra từ cả chiến trường, thương trường và đời thường, mang theo chất liệu sống thấm đẫm trải nghiệm. Có thể xem đây như một “kho tư liệu cảm xúc” rộng, bao quát nhiều đề tài: chiến tranh – đồng đội; tình yêu – tình bạn; quê hương – mẹ; thiên nhiên – đất nước; thế sự – nhân sinh; xen kẽ những khoảnh khắc trữ tình và hóm hỉnh đời thường. Ở mảng tưởng niệm tri ân, những bài như Chỗ bạn tôi nằm, Tìm bạn, Mẹ và chiều nghĩa trang chan chứa tình đồng đội; mảng tình yêu trải từ lãng mạn hồn nhiên (Ghẹo đò, Nhành bưởi trắng) đến xót xa, bao dung (Chỉ cần em hạnh phúc, Xót xa). Đề tài thế sự – xã hội hiện rõ trong Hai đứa bé, Thành phố tôi yêu, Lời ru bão giông… với cái nhìn nhân hậu, trắc ẩn.

Từ “bão giông” chiến trường đến thương trường

Trần Hóa không chỉ là người lính trải qua chiến tranh, mà còn là người chứng kiến những biến động của thời hậu chiến. Trong thơ ông, “bão giông” không chỉ là bom đạn, mà còn là những giông tố của đời thường.

Trong tập thơ, người đọc dễ gặp những hoài niệm về quá khứ hào hùng, được kể bằng giọng điệu chân thành, không tô vẽ. Sự khốc liệt không hiện lên bằng cảnh máu lửa, mà bằng nỗi đau âm ỉ của người ở lại, bằng tiếc thương dành cho đồng đội đã ngã xuống:

“Còn mãi trong tôi một nỗi niềm sâu thẳm
Chỗ khúc sông nào V. nằm lại bạn ơi
Xin những con thuyền qua đó nhẹ tay bơi”

Chất “bão giông” cũng hiện diện trong những bài viết về thương trường và thách thức đời sống hiện đại: con người tất tả trong vòng xoáy cơm áo, những câu hỏi triết lý về giá trị sống vang lên. Tác giả ghi nhận hậu quả thiên tai – đại dịch bằng thứ hiện thực không lên gân: “Bão quét tất cả đi qua còn nỗi đau ở lại…”, “Tấm ga nào che phủ mặt em tôi…”, để từ đó, tình người trở thành điểm tựa.

Lời ru của một tấm lòng nhân ái

Nếu “bão giông” là mất mát, thì “lời ru” là vỗ về, là niềm tin. Tập thơ không đứng ngoài biến cố, mà hướng về nỗi đau nghèo khó của tha nhân, khơi gợi nội lực nơi con người:

“Lời ru Ngoại thấm ân tình
Nhịp đâu ai oán thình lình bão giông
Thôi con nín lại trong lòng
Bật ra nội lực đi trong cuộc đời”

Tình yêu trong thơ Trần Hóa vượt lên chiếm hữu, thành hiến dâng vô điều kiện – chỉ mong người thương bình yên: “Chấp nhận xa nhau – cũng nghĩa yêu em… Trên tất cả, chỉ cần em hạnh phúc”.

Những bài viết về thiên tai, dịch bệnh cho thấy sự đồng cảm sâu sắc. Trần Hóa không quan sát từ xa, mà hòa vào thân phận con người, để cất lên tiếng nói nhân sinh: “Quán trọ trần gian muôn khách đến… Dẫu trăm năm cũng hữu hạn một đời”.

Thơ giản dị, chân thành mà sâu

Trần Hóa đến với thơ bằng một “tâm thế riêng”: không cầu kỳ, không gò ép niêm luật. Ngôn ngữ mộc mạc, giàu sức gợi; sự chân thật “gan ruột” tạo nên sức lay động. Thơ Trần Hóa không chỉ giản dị về ngôn từ mà còn giàu nhạc tính, như một lời ru thấm vào lòng người đọc và đây cũng là điểm mạnh của anh: “Bão quét tất cả đi qua còn nỗi đau ở lại”; “Quán trọ trần gian muôn khách đến… Cát bụi sẽ quay về cát bụi”; “Giật mình mái tóc hôm nay / Dài ra tuổi tác ngắn ngày xuân xanh”; ‘Thôi con nín lại trong lòng / Bật ra nội lực đi trong cuộc đời”… – những liên tưởng mở rộng biên độ cảm xúc.

Thay lời kết

Lời ru bão giông là một tập thơ đáng trân trọng của một người lính từng bước qua chiến tranh, đây không chỉ là ký ức cá nhân mà còn là tiếng lòng của một thế hệ. Với sự pha trộn giữa “chất lính” kiên cường và “chất đời” bao dung, Trần Hóa mang đến thi phẩm vừa thời sự, vừa triết lý; vừa ngoái nhìn quá khứ, vừa hướng tới ngày mai. Sau mọi bão giông, điều còn lại là tình người – là lời ru ấm áp cất lên từ trái tim luôn trăn trở và yêu thương.

Lời ru bão giông giàu nhiệt huyết, đa sắc, đậm nhân sinh, phản chiếu chân dung sáng tạo của Trần Hóa: một người làm thơ từ trải nghiệm sâu dày, yêu thương con người – quê hương, không ngại mở rộng đề tài. Nếu trong những tập sau, Trần Hóa tiếp tục tinh lọc ngôn từ và ý tứ, thơ anh sẽ càng thêm sâu sắc, để lại dấu ấn lâu bền hơn nữa trong lòng độc giả.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm
Từ motif cũ đến thông điệp nhân văn mới – một góc nhìn chuyên môn và cảm xúc
Theo PGS.TS Nguyễn Đức Hạnh, từ motif cũ, cách kể cũ, Vũ Ngọc Thư vẫn mang đến một truyện ngắn tốt – nhờ biết giữ lại giá trị của những điều quen thuộc và gợi mở một cảm quan hiện đại về hậu chấn chiến tranh. Đặc biệt là cái nhìn đầy chia sẻ với người phụ nữ và trẻ em – những phận người thường bị khuất lấp sau vầng hào quang chiến thắng.
Xem thêm
Từ chuyện “Trăm ngàn” nghĩ về phê bình và giải thưởng văn chương
Bàn tròn Văn học xin giới thiệu hai góc nhìn từ nhà văn Nguyễn Quế và cử nhân Sử học, CCB Nguyễn Xuân Vượng – như thêm hai lát cắt cho tấm gương phản chiếu đời sống văn chương hôm nay.
Xem thêm
Phê bình cần lý trí và người viết cần lắm lòng nhân ái
Trong bài viết “Trăm Ngàn trước búa rìu dư luận” dưới đây, nhà văn Phan Thị Thu Loan không đứng về phe nào, chỉ chọn đứng về phía sự hiểu – và sẻ chia.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 15: Cuộc thi văn chương có bị “đánh cắp”?
Kỳ này trân trọng giới thiệu một số ý kiến tiêu biểu từ các nhà thơ, nhà văn – như một cách lan tỏa lòng yêu nghề, yêu sự thật và dám lên tiếng trước những điều bất minh:
Xem thêm
Minh bạch đến đâu là đủ? Và liệu chúng ta có đang đòi hỏi quá mức?
Mời bạn đọc cùng theo dõi bài viết của nhà văn Đặng Chương Ngạn — một tiếng nói tỉnh táo trong bão thông tin — và cùng Bàn tròn giữ vững tinh thần đối thoại xây dựng, công tâm, và văn minh.
Xem thêm
Đọc xong buồn... mà không hiểu vì sao tôi buồn
Một bài viết ngắn, không nặng lý luận, nhưng có sức truyền cảm – bởi nó được viết từ trải nghiệm, từ nhân cách và từ tình yêu thực sự với văn chương.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 12: Ai mê cứ mê, còn gã thì hổng mê truyện này!
Một bài viết dễ thương, đúng chất “báo bổ”, và cũng là một dư vị khác lạ góp vào mâm Bàn tròn lần này – nơi mà mỗi tiếng nói đều có giá trị khi được gửi gắm với tinh thần xây dựng và vì văn chương một cách chân thành.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 11: Rơi tõm vào vực thẳm…
Với tiêu đề gợi hình Rơi tõm vào vực thẳm…, bài viết không chỉ phản ánh nỗi hụt hẫng của người cầm bút, mà còn phơi bày sự sụp đổ âm thầm của niềm tin.
Xem thêm
Một góc nhìn có thể không thuận nhưng cần thiết
Bàn tròn Văn học kỳ 10 trở lại với một tiếng nói… không êm ái, thậm chí có phần khá gắt, nhưng đáng để đọc: TS. Hà Thanh Vân, người vẫn kiên trì với góc nhìn phân tích trên cơ sở một kiến văn đáng nể, và không né tránh các câu hỏi về chất lượng thực sự của một tác phẩm văn chương.
Xem thêm