TIN TỨC
icon bar

Bàn tròn kỳ 39 - Khi văn chương bị đẩy ra pháp đình đạo đức

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-12-29 19:35:08
mail facebook google pos stwis
161 lượt xem

KỲ 39

Những tranh cãi không hồi kết gần đây quanh một số tác phẩm viết về chiến tranh cho thấy một hiện tượng đáng suy ngẫm: Văn chương ngày càng bị kéo ra khỏi không gian thẩm mỹ và đối thoại học thuật để đứng trước một thứ “pháp đình đạo đức” của đám đông. Ở đó, tác phẩm không còn được đọc như một sáng tạo nghệ thuật với quyền được phức tạp, mà bị soi xét, quy kết bằng những cặp phạm trù giản lược: đúng – sai, ta – địch, bên này – bên kia.

Trong bối cảnh ấy, bài thơ “Không việc gì phải lắm lời” của Nguyễn Khoa Điềm – một nhà thơ đã đi qua chiến tranh, quyền lực và những biến động lớn của lịch sử – có thể đọc như một lời nhắc điềm tĩnh nhưng dứt khoát về ranh giới đạo lý của việc nói về chiến tranh. Không gọi tên một tác phẩm hay một tác giả cụ thể, bài thơ đả phá “trò đếm xác chết”, phản đối việc soi xét tư cách con người trong ký ức hậu chiến, và nhấn mạnh một điều tưởng như giản dị: hãy để những người đã ngã xuống được yên nghỉ, và để lịch sử không bị biến thành công cụ hơn thua diễn ngôn.

Đặt bài thơ “Không việc gì phải lắm lời” của Nguyễn Khoa Điềm cạnh những tranh luận xoay quanh “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, có thể thấy rõ hơn một điểm chung quan trọng: văn chương đích thực luôn chống lại sự đơn giản hóa chiến tranh. Một bên viết từ bên trong nỗi đau và ám ảnh của người lính trở về; một bên lên tiếng từ độ lùi của thời gian và trải nghiệm lịch sử. Cả hai đều không chạy theo nhu cầu an ủi đạo đức dễ dãi, càng không chấp nhận việc ký ức chiến tranh bị lôi ra xét xử bằng những tiêu chí phi văn học.

Bàn tròn Văn học trở lại kỳ này không có tham vọng mở một cuộc trao đổi nhằm phân xử đúng – sai của tác phẩm, mà để cùng nhìn lại một câu hỏi buồn: từ khi nào việc đọc và cảm nhận văn học trượt sang phán xét đạo đức, từ khi nào sự ồn ào của đám đông làm tổn thương chính những giá trị mà văn chương từng gìn giữ? Có lẽ, như nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm gợi ý, trong một số thời điểm, điều cần thiết không phải là nói nhiều hơn, mà là đọc chậm hơn, sâu hơn và biết dừng lại đúng lúc.

 

Nhà thơ NGUYỄN KHOA ĐIỀM


KHÔNG VIỆC GÌ PHẢI LẮM LỜI

 

Một cuộc chiến đã đi qua

Giang sơn đã hòa bình, thống nhất

Người nằm xuống đã vắng lặng từ lâu

Người trở về đầu đã bạc

Không việc gì phải rũ rối ra

Ném vào nhau lời vô nghĩa

 

Không ai quên những chiến công, những người lính can đảm

Đã vựơt qua cái xấu xí, đớn hèn

Đã đi qua cuộc chiến tranh thiêng liêng giận dữ

Với sấm chớp, những trận mưa lớn

Tưới tắm núi sông, số phận con người

Cả dân tộc bước lên đài lịch sử

 

Đây là lúc chẳng cần giở lại trò đếm xác chết

Kể lể công, tội

Đòi soi mặt từng người

Thật vô ích và bất kính

Hãy để những người anh hùng ngủ yên

Hãy để cho sự tầm thường và tro tàn chiến tranh nguội lạnh

Chúng ta sống những ngày bình lặng

Đổi mới đất nước, sửa lại ngôi nhà tổ tiên

Trao công việc tận tay người trẻ

Làm nên đất nước hôm nay tự hào, đáng sống
 

27.12.2025
 

 

BIẾN DỊ

Bạn chẳng nên buồn

Khi thô bỉ đã thành cánh đồng ngập nước,

Con người bắt đầu thở bằng mang

 

MỖI SỚM MAI

Bạn nghĩ mỗi sớm mai sẽ có thêm điều mới

Không, vẫn nhiều điều cũ kỹ:

Khuôn mặt chính ta và thủ tục làm người…

 

GEN Z

Phải chăng thời kỹ thuật số dạy ta:

Hãy chỉ tin điều đáng tin

Để không tin cái gì cả?

 

TỰ RĂN

Đừng mong lèo lái thiên hạ

Cũng đừng làm thân sỏi đá

Là mình, đứa trẻ làng Ưu Điềm…

 

CÔ QUẠNH

Trong thế giới quánh đặc chữ nghĩa

Facebook, smartphone, cafe

Bạn vẫn một mình, lơ lửng

 

NHẬP BỌN

Ở tuổi tám mươi

Tôi cam chịu một mình

Còn hơn nhập bọn với đôi dép lạ

 



Bài viết liên quan

Xem thêm
Tản mạn chuyện thẩm thơ - bài 3
Cũng có thể cô lấy chồng do một sự ép uổng nào đó, và bây giờ cô chê anh ta. Nhưng liệu cô đã vượt qua được khó khăn, đã tháo cởi nổi chiếc “gông đeo cổ” ấy?
Xem thêm
Ba tiếng nói – một sự thật nhân văn
Viết về chiến tranh —bằng tình yêu con ngườivà lòng nhân ái hiếm có.
Xem thêm
Tản mạn chuyện thẩm thơ - bài 2
Thơ vốn là tiếng nói nội tâm, nhưng để tiếng nói ấy chạm đến người đọc, cần cả sự tinh tế trong phê bình và sự biết lắng nghe của tác giả.
Xem thêm
Có một cánh buồm thơ đang hát
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 11/ 2025
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 38: Đẹp nhưng không giữ được nhiệt chữ?
Bái về một tâm thế viết – và một căn bệnh thẩm mỹ của văn chương Việt hôm nay.
Xem thêm
Nét vẽ tươi tắn bằng thơ
Bài của Nguyễn Trường - Rút từ cuốn “Gặp gỡ những vùng văn học” của Nguyễn Trường, Nxb Thanh Niên, 11/2024
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 37: Văn học và điện ảnh – Từ trang sách đến màn ảnh
Khi văn học bước vào phim hành động, cần giữ gì của nguyên tác và chấp nhận hy sinh gì cho nhịp điệu màn ảnh?
Xem thêm
Tính nhân văn và hiện thực trong Hoàng hôn lóng lánh
(Đôi điều về tiểu thuyết “Hoàng hôn lóng lánh”, Nxb Văn học, 2024)
Xem thêm
Tản mạn chuyện... thẩm thơ
Tôi không nhớ chính xác đã đọc bài tổng kết cuộc thi thơ của Xuân Diệu vào năm nào, nhưng ấn tượng về sự tinh tế của ông hoàng thơ tình này vẫn còn mãi. Có hai ví dụ về những góp ý của nhà thơ Xuân Diệu mà tôi không thể quên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 36: Khi nhà thơ bị “vô hình” trong ca khúc phổ thơ
Có một nghịch lý đáng buồn trong đời sống âm nhạc – thơ ca: ca khúc phổ thơ thì nhiều, nhưng tên nhà thơ thường bị quên lãng.
Xem thêm
“Chữ gọi mùa trăng” – Khúc tri âm dịu dàng của một tâm hồn nữ tính
Tập thơ “Chữ gọi mùa trăng” của Triệu Kim Loan là thế giới nội tâm phong phú, đa chiều của một tâm hồn phụ nữ đầy trải nghiệm.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 35: Ai đang gieo “tin giả” trong văn học?
Ai mới thật sự gieo “tin giả” vào lòng công chúng? Và phải chăng chính sự thiếu minh bạch, thiếu chính trực của những người cầm bút mới là “chất độc” đầu độc niềm tin văn học hôm nay?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 34: Hư cấu nghệ thuật trong phim “Mưa đỏ”
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm