- Ngôn ngữ-Lý luận - Phê bình
- Bàn tròn kỳ 39 - Khi văn chương bị đẩy ra pháp đình đạo đức
Bàn tròn kỳ 39 - Khi văn chương bị đẩy ra pháp đình đạo đức
KỲ 39
Những tranh cãi không hồi kết gần đây quanh một số tác phẩm viết về chiến tranh cho thấy một hiện tượng đáng suy ngẫm: Văn chương ngày càng bị kéo ra khỏi không gian thẩm mỹ và đối thoại học thuật để đứng trước một thứ “pháp đình đạo đức” của đám đông. Ở đó, tác phẩm không còn được đọc như một sáng tạo nghệ thuật với quyền được phức tạp, mà bị soi xét, quy kết bằng những cặp phạm trù giản lược: đúng – sai, ta – địch, bên này – bên kia.
Trong bối cảnh ấy, bài thơ “Không việc gì phải lắm lời” của Nguyễn Khoa Điềm – một nhà thơ đã đi qua chiến tranh, quyền lực và những biến động lớn của lịch sử – có thể đọc như một lời nhắc điềm tĩnh nhưng dứt khoát về ranh giới đạo lý của việc nói về chiến tranh. Không gọi tên một tác phẩm hay một tác giả cụ thể, bài thơ đả phá “trò đếm xác chết”, phản đối việc soi xét tư cách con người trong ký ức hậu chiến, và nhấn mạnh một điều tưởng như giản dị: hãy để những người đã ngã xuống được yên nghỉ, và để lịch sử không bị biến thành công cụ hơn thua diễn ngôn.
Đặt bài thơ “Không việc gì phải lắm lời” của Nguyễn Khoa Điềm cạnh những tranh luận xoay quanh “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, có thể thấy rõ hơn một điểm chung quan trọng: văn chương đích thực luôn chống lại sự đơn giản hóa chiến tranh. Một bên viết từ bên trong nỗi đau và ám ảnh của người lính trở về; một bên lên tiếng từ độ lùi của thời gian và trải nghiệm lịch sử. Cả hai đều không chạy theo nhu cầu an ủi đạo đức dễ dãi, càng không chấp nhận việc ký ức chiến tranh bị lôi ra xét xử bằng những tiêu chí phi văn học.
Bàn tròn Văn học trở lại kỳ này không có tham vọng mở một cuộc trao đổi nhằm phân xử đúng – sai của tác phẩm, mà để cùng nhìn lại một câu hỏi buồn: từ khi nào việc đọc và cảm nhận văn học trượt sang phán xét đạo đức, từ khi nào sự ồn ào của đám đông làm tổn thương chính những giá trị mà văn chương từng gìn giữ? Có lẽ, như nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm gợi ý, trong một số thời điểm, điều cần thiết không phải là nói nhiều hơn, mà là đọc chậm hơn, sâu hơn và biết dừng lại đúng lúc.
Nhà thơ NGUYỄN KHOA ĐIỀM

KHÔNG VIỆC GÌ PHẢI LẮM LỜI
Một cuộc chiến đã đi qua
Giang sơn đã hòa bình, thống nhất
Người nằm xuống đã vắng lặng từ lâu
Người trở về đầu đã bạc
Không việc gì phải rũ rối ra
Ném vào nhau lời vô nghĩa
Không ai quên những chiến công, những người lính can đảm
Đã vựơt qua cái xấu xí, đớn hèn
Đã đi qua cuộc chiến tranh thiêng liêng giận dữ
Với sấm chớp, những trận mưa lớn
Tưới tắm núi sông, số phận con người
Cả dân tộc bước lên đài lịch sử
Đây là lúc chẳng cần giở lại trò đếm xác chết
Kể lể công, tội
Đòi soi mặt từng người
Thật vô ích và bất kính
Hãy để những người anh hùng ngủ yên
Hãy để cho sự tầm thường và tro tàn chiến tranh nguội lạnh
Chúng ta sống những ngày bình lặng
Đổi mới đất nước, sửa lại ngôi nhà tổ tiên
Trao công việc tận tay người trẻ
Làm nên đất nước hôm nay tự hào, đáng sống
27.12.2025

BIẾN DỊ
Bạn chẳng nên buồn
Khi thô bỉ đã thành cánh đồng ngập nước,
Con người bắt đầu thở bằng mang
MỖI SỚM MAI
Bạn nghĩ mỗi sớm mai sẽ có thêm điều mới
Không, vẫn nhiều điều cũ kỹ:
Khuôn mặt chính ta và thủ tục làm người…
GEN Z
Phải chăng thời kỹ thuật số dạy ta:
Hãy chỉ tin điều đáng tin
Để không tin cái gì cả?
TỰ RĂN
Đừng mong lèo lái thiên hạ
Cũng đừng làm thân sỏi đá
Là mình, đứa trẻ làng Ưu Điềm…
CÔ QUẠNH
Trong thế giới quánh đặc chữ nghĩa
Facebook, smartphone, cafe
Bạn vẫn một mình, lơ lửng
NHẬP BỌN
Ở tuổi tám mươi
Tôi cam chịu một mình
Còn hơn nhập bọn với đôi dép lạ


