- Thơ bạn thơ
- “Đi qua cơn gió mùa” – Hành trình của một người lính thi sĩ
“Đi qua cơn gió mùa” – Hành trình của một người lính thi sĩ
Tập thơ Đi qua cơn gió mùa của nhà thơ cựu chiến binh Lương Tử Miên là bản tổng kết tinh thần của một đời người – một người lính từng đi qua chiến tranh, mang trên mình những vết thương không chỉ trên thân thể mà còn trong ký ức. Ở tuổi U95, nay ông vẫn viết đều, viết rõ, như thể từng con chữ là cách giữ nhịp cho trái tim – nhịp của người đã “đi qua cơn gió mùa” của cả thế kỷ.
Thơ Lương Tử Miên giản dị, không cầu kỳ về hình thức, nhưng thấm đẫm trải nghiệm sống. Ông không dựng tượng đài bằng mỹ từ, mà khắc họa đời sống bằng giọng kể nhỏ, thật, giàu thương cảm. Đọc thơ ông, người ta thấy ánh mắt người lính trong buổi trở về, nghe được tiếng thở dài của một người cha, một người đồng đội, một công dân của đất nước đã đi qua bao biến thiên.
Tập thơ gồm 100 bài thơ chọn của tác giả – tựa như một “tự truyện bằng thơ”. Có những bài rất đời thường (Bên tách cà phê, Giữ mãi những gì yêu thương), có những bài là khúc tưởng niệm đồng đội (Chiều Sa Thầy, Những người nằm lại Đồng Lộc), và có những khúc trầm riêng tư về quê hương, tình yêu, tuổi già (Em có về xứ Nghệ với anh không, Như một lẽ tự nhiên).
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ tập thơ này - Đi qua cơn gió mùa (NXB Hội Nhà văn, 2025) – năm bài thơ tiêu biểu cho những mảng cảm xúc đã làm nên giọng điệu riêng của người lính thi sĩ U95.
Hương bồ kết thơm ngã ba Đồng Lộc
Đoàn xe ra chiến trường qua ngã ba Đồng Lộc
Nơi trọng điểm không thể dừng phút chốc
Nhưng cũng chỉ nhích dần
nhích dần từng chặng một trong đêm
Cũng mắt nhìn màu áo trắng của em
Như tìm vạch đường phân chia sống chết
Trao vội vàng qua thành xe mấy chùm bồ kết
Bàn tay ai sẽ cảm lấy nâng niu
Thương lắm
Hẳn mấy ngày qua các em chưa được gội đầu
(Mái tóc làn da tài sản nâng niu
của một đời thiếu nữ)
Trong bom đạn khó trọn bề gìn giữ
Và đêm nay
Giữa ầm ào bom đạn máy bay
Anh chiến sĩ cất lên tiếng hát
- “Chào em cô gái Lam Hồng...”
Chưa trọn một lần yêu
Và tất cả chưa chồng
Mười cô gái nơi ngã ba Đồng Lộc
Mười trái tim sáng trong như ngọc
Nằm lại mảnh đất này
Cảm ơn người gieo hạt ở nơi đây
Để mỗi chiều hương bồ kết bay bay...
Phác thảo, một bóng hình quá khứ
Tâm tình một đồng đội đã hi sinh
Suốt một đời không nguôi nhớ về em
Dẫu đã lâu rồi em trở thành người mẹ
Trong tim anh dáng hình em vẫn trẻ
Vẫn dịu dàng đằm thắm tin yêu.
Trời cho chúng mình gần gũi chẳng bao nhiêu
Chưa trao gửi những gì hằng khao khát
Đến nụ hôn cũng ngại ngần dè dặt.
Bởi muốn giữ cuối cùng
điều trong trắng vẹn nguyên.
Chiến tranh hoài bom đạn triền miên
Và phía trước chúng mình là mặt trận
Là những cuộc chia ly dài vô tận
Cứ chênh vênh theo năm tháng đợi chờ,
Đêm Trường Sơn, chợt tỉnh giữa giấc mơ
Nghe gió núi ru lá rừng xào xạc
Một thời đắm say, một thời trận mạc.
Một thời yêu không nỡ hẹn ngày về.
Cứ bần thần đâu đó một miền quê
Sông Bến Hải mang nỗi đau chia cắt
Dài năm tháng, vắng điệu hò khoan nhặt
Những con đò xuôi về bến Sa Lung*
Mấy cánh buồm nâu no gió cửa Tùng
Đêm Hồ Xá sương giăng mờ thị trấn
Và cứ thế trên nẻo đường ra trận,
Anh mang theo, hình bóng một con người
Ở tận làng quê nghèo khó xa xôi
Một dáng mảnh mai dãi dầu mưa nắng
Lối em về qua sườn đồi cát trắng
Gió chiều bay màu áo tím hoa sim
Thương nhớ ai!
Hoa cau rụng đầy thềm...
20 tháng 7 năm 1992
Kỷ niệm những ngày đóng quân trên vĩ tuyến 17 (Vĩnh Linh, Quảng Trị 1954)
* Những địa danh của Vĩnh Linh.
Bài học vỡ lòng
Biết ơn em Bùi thị V...
Chuyện nhiều lần với một người ở rất xa
Mình vỡ vạc những điều chưa hiểu biết
Những thật giả dại khôn trong giao tiếp
Những rủi may ấm lạnh của tình đời
Một anh con nhà nghèo
vừa chớm tuổi đôi mươi
Chưa kịp lớn đã bập vào chiến trận
Chữ nghĩa không quen bằng quen súng đạn
Viết thư cho người yêu nắn nót những i - tờ
Cái giảng đường đại học - chỉ nằm mơ
Chưa hề biết cổng trường vuông hay tròn nữa
Sự dốt nát bám hoài dân kẻ chợ
Những sang hèn trong điều tiếng thị phi
Chiến tranh lụi tàn treo súng trở về
Bỗng cay đắng nhận ra mình ít chữ
Những lúc lẻ loi lại bám vào quá khứ
Như lá bùa hộ mệnh để sống còn
Nhòe nhoẹt hào quang nhòe nhoẹt vàng son
Giữa bề bộn tình đời anh thợ cày ngơ ngác
Như người ngoài hành tinh cứ luôn luôn đi lạc
Lại bắt đầu từ bài học vỡ lòng thôi.
Bỗng bàng hoàng: gần hết một đời rồi
Nhanh hay chậm chẳng còn bao ý nghĩa
Khi mình đã nhận ra điều thấm thía
Thì ước mơ cũng tuột khỏi tầm tay.
Tự bạch
Mùa xuân vẫn mãi xanh tươi
Mà ta đã chín tư rồi còn chi?
Một thời trai trẻ qua đi
Một thời trận mạc, lùi về phía sau
Phong sương điểm bạc mái đầu
Nhân tình đọng mãi nỗi đau trong lòng
Vẫn chưa thoát cảnh long đong
Đói no theo mãi trong vòng quẩn quanh
Từng đi qua cuộc chiến tranh
Bâng khuâng, mình tự hỏi mình:
Vì sao?
Thế gian bàn cãi xôn xao:
“Thế nào là dại!
“Thế nào là khôn?”
Nếu không cầm súng lên đường
Để rồi mang mấy vết thương trên mình
Nếu không chấp nhận hi sinh
Thì nay đất nước thanh bình hay chưa
Xóm nghèo đã hết xác xơ
Đồng quê liệu đã phai mờ dấu bom
Những người vợ trẻ héo hon
Một đêm mấy bận ôm con xuống hầm.
Chín tư tuổi, chín tư xuân
Thời gian ơi! Liệu ta còn mấy mươi?
Tháng 7 năm 2025
Nghệ Tĩnh mình ơi
Quê hương in dấu cuộc đời
Thiết tha Nghệ Tĩnh mình ơi bao lần
Con từ chập chững bước chân
Đến khi chặng cuối đã gần hôm nay
Ngửa lòng tay bấm đốt tay
Công cha ơn mẹ cao dày chẳng quên
Ấm êm che chở xóm giềng
Nắm xôi qua cửa mà nên nghĩa tình
Chiều hè bát nước chè xanh
Nắng nôi đón ngọn gió lành đi qua
Sông quê dù ít phù sa
Mồ hôi thấm đất mà ra mỡ màu
Ở ăn có trước có sau
Dẫu vinh dẫu nhục chung nhau lối về
Đã từng lang bạt trăm quê
Dám đâu vui bạn mà mê mẩn lòng
Lỗi lầm gạn đục khơi trong
Lắng trong chua xót chờ mong ngọt bùi
Võng xưa tiếng mẹ ru hời
Thiết tha Nghệ Tĩnh mình ơi!
Tháng ngày...
Nhà thơ Lương Tử Miên - Cụ Hai Ngô Khoai đọc thơ