- Thơ bạn thơ
- Giữa bão giông, lời ru còn đọng mãi… - Chùm thơ Trần Hóa
Giữa bão giông, lời ru còn đọng mãi… - Chùm thơ Trần Hóa
Trong dòng chảy của đời sống, thơ là tiếng lòng chạm đến những miền sâu thẳm nhất của tâm hồn. Chùm thơ dưới đây – được rút từ tập thơ LỜI RU BÃO GIÔNG của nhà thơ CCB Trần Hóa - là hành trình khắc khoải giữa khát khao gắn kết, nỗi niềm hoài vọng tuổi trẻ, tình mẫu tử thiêng liêng, và những mảnh đời bé mọn giữa phố thị phồn hoa. Từ "Tôi muốn" với những mong ước giản dị mà đầy tính nhân văn, đến "Nhành bưởi trắng" thơm ngát hương tình đầu trong trẻo, rồi "Mẹ dẫn con đi về phía mặt trời" như một khúc ca về sự sống và ánh sáng, "Hai đứa bé" ám ảnh bởi hiện thực xót xa, và cuối cùng là "Lời ru bão giông" – lời thủ thỉ từ trái tim người mẹ đơn thân chịu đựng bao đắng cay. Chùm thơ là tấm gương phản chiếu nhân gian: có yêu thương, có mất mát, có hy vọng và cả những vết nứt không dễ lành. Cánh buồm thao thức chúc mừng nhà thơ Trần Hóa và xin giới thiệu cùng bạn đọc.
TRẦN HÓA
TÔI MUỐN
Tôi muốn giơ tay đến mọi người
Xin rằng hãy nắm lấy tay tôi
Thời gian – bóng câu – qua cửa sổ
Thấm thoắt ngày đi đã chiều rồi…
Quán trọ trần gian muôn khách đến
Ai người gặp gỡ chẳng chia phôi
Cát bụi sẽ quay về cát bụi
Trăm năm cũng hữu hạn một đời
Tôi muốn mở lòng đến muôn nơi
Chưa quen chưa biết cũng ngỏ lời
Xin hãy lấp đầy bao khoảng trống
Mà ta lầm lẫn tạo cho nhau …
Tôi muốn người yêu… hãy yêu tôi
Giữa thời xuân trẻ mộng xanh trời
Cho đến thuở răng long đầu bạc
Chỉ một đời một mộng mà thôi
Em sẽ là nơi tôi tựa vào
Khi đời giông bão lắm lao đao
Khi thuyền tĩnh lại sau sóng gió
Bến nằm ru thức… lở - bồi – xưa
NHÀNH BƯỞI TRẮNG
Đặt trong tay anh nhành hoa bưởi trắng
Chợt nghe hồn chết lặng giữa đôi mươi
Đôi bàn tay - cứ yên lặng - ngậm ngùi….
Mà hai - trái tim - vội vàng - đến lạ…
Biết ngày mai anh - tòng quân - đi xa…
Cũng có thể - chẳng có ngày gặp lại
Em muốn đêm nay ta thành vụng dại
Và để làm thành hai nửa của nhau
Có ánh trăng vàng chứng kiến - mai sau
Mấp máy - đôi môi - viết lời ký ức
Mai xa rồi - nỗi nhớ nhắc lòng nhau
Ôi cảm giác đầu đời - bông bưởi trắng
Ý trinh nguyên giải nghĩa chuyện mai này
Đời lính phong trần vạn nẻo trường chinh
Những đêm rừng mộng về bông bưởi trắng
Giấc mơ nào - cũng tươi nguyên - em tôi
Nhà thơ Trần Hóa tại buổi ra mắt sách của nhà thơ Phạm Trung Tín
MẸ DẪN CON ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI
Mẹ dẫn con đi về phía mặt trời
Nơi mở cửa thuở hồng hoang con ạ
Nơi sự sống đã bắt đầu tất cả
Nơi loài người nương ánh sáng sinh sôi
Mắt thấy đó nhưng vô cùng xa lắm
Mát thì gần mà nóng lại xa xôi
Hãy tĩnh táo tiếp nguồn ánh sáng
Nếu để thiếu sẽ lụi tàn sự sống
Nếu quá thừa sẽ chói bước ta đi
Mẹ dẫn con đi về phía mặt trời
Nghe tin yêu rọi miền tâm thức
Nơi thấy đó mà chẳng hề đến được
Nhưng thiếu mặt trời – tăm tối nhân gian
Nhân loại cỏ cây đi tìm ánh sáng
Từ thuở hồng hoang cho đến bây giờ
Đất vẫn quay quanh mặt trời tìm kiếm
Hữu hạn ta trong vô hạn đất trời
HAI ĐỨA BÉ
Những lúc làm về tôi qua đầu hẻm nhỏ
Có hai đứa bé ngồi đây không biết đã bao lần?
Chúng dỗ dành nhau mà tôi quá đổi bâng khuâng
Ngồi đây anh chạy kiếm tiền mua em cây kẹo mút
Có cái bóng bay và hình bụt nữa nè
Ngồi yên đó nghe em – xem chừng lạc mất
Hai đứa bé như đôi chim non – hỗn hển đói mồi
Thằng anh thấy như già trước tuổi
Đứa em còi như thiếu dinh dưỡng lâu ngày
Chúng quen rồi tất cả những buổi chiều
Có người thiếu phụ nghèo qua đây
Hàng rong bà nhiều bóng bay và kẹo mút
Bán rẻ cho hai đứa bé tranh thủ về nhà đường còn xa
Thấy đứa em ngồi yên thằng anh mới an lòng
Lao vào tìm tương lai trong đống rác...
Mong được chút gì đem đi bán để về phụ mẹ nuôi em
Không quên trích mua cây kẹo
Và chiếc bóng bay mà em nó khóc đòi
Hai đứa bé cơ hàn giữa phố thị phồn hoa.
LỜI RU BÃO GIÔNG
À ơi tiếng mẹ ru con
Chưa thành câu giọng vẫn còn trẻ thơ
Bẫy ai giăng mắc dại khờ
Vị thành niên đã - phút giờ lệ rơi
Lời ru vọng cả đất trời
Mẹ đơn thân sớm - chịu lời - đa đoan
Sở khanh làm cuộc trái ngang
Trăng lên chưa tỏ đã tàn nợ duyên
Bà Ngoại trăm mối ưu phiền
Ôm con ôm cháu tủi riêng phận mình
Lời ru Ngoại thấm ân tình
Nhịp đâu ai oán thình lình bão giông
Con ơi thôi hãy yên lòng
Vững vàng đi giữa long đong mà thành
Tiếc gì đâu tuổi xuân xanh
Ngã rồi cây lại xanh cành nở hoa
Cùng trong một kiếp người ta
Sao con tôi - vốn thật thà - mà đau
Lời ru mẹ gửi mai sau
Cho con đi hết tháng ngày buồn vui
Ru con ru cháu ngậm ngùi
Ru mình bằng một nụ cười như nhiên
Tha phương mẹ lạc xứ phiền
Áo cơm lận đận bạc tiền đâu ra
Con đâu sánh kịp người ta
Nên chi phải hiến thật thà cho điêu
Chết trong lòng mẹ ít nhiều
Chỉ trách trời đất còn nhiều bất công
Thôi con nín lại trong lòng
Bật ra nội lực đi trong cuộc đời...