Ngôn ngữ-Lý luận - Phê bình
Sau phần đầu khiến giới văn chương phải xôn xao, TS Hà Thanh Vân tiếp tục “lên tiếng” bằng phần 2 – đáo để hơn, giàu dẫn chứng và thuyết phục hơn và không kém phần khiêu khích…
Đọc truyện ngắn Trăm Ngàn, chúng ta luôn có một trạng thái bất an. Cứ phải véo vào tay xem mình có còn tĩnh trí nữa không, bởi ta có cảm giác như đang bị lạc trôi – lạc về địa lý, lạc về vùng miền, lạc về thời đại.
Rất mong quý độc giả thông cảm và tiếp tục gửi bài viết, ý kiến phản biện hoặc góc nhìn học thuật liên quan đến truyện ngắn Trăm ngàn cũng như các vấn đề văn học khác về địa chỉ email: khoa7073@gmail.com
Chúng tôi sẽ ưu tiên chọn đăng trên Văn chương TP. Hồ Chí Minh những bài viết có tinh thần xây dựng, tên tuổi rõ ràng và có giá trị học thuật.
Trường ca "Hốc chọ" của Bùi Sỹ Hoa không chỉ là một tác phẩm văn chương đậm chất sử thi mà còn là bản tráng ca về con người và mảnh đất Nghệ An.
Tôi thích thơ Nguyễn Văn Hùng từ những ngày còn ngồi trên giảng đường đại học. Những tập thơ của anh tôi đều được tặng. Vừa rồi anh mới ra tập “Thơ chọn, 1975 – 2020”, NXB. Nghệ An, 2021; sách của UBND tỉnh đặt hàng, in 2000 cuốn, là số lượng lớn với một tác phẩm thơ.
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo – người để lại dấu ấn sâu đậm trong thi ca Việt Nam hiện đại – đã đi xa. Nhưng “Biển mặn”, bản trường ca ông viết với tất cả tâm huyết và tình yêu dành cho biển đảo quê hương, vẫn như những con sóng không dứt vọng về trong tâm tưởng người đọc.
Gợi nhắc lời Bác cũng là để tự nhắc mình: rằng giữ gìn văn hóa – giữ lửa văn chương – chính là giữ lấy khí phách, phẩm giá và bản sắc Việt Nam trong mọi thời cuộc.
Trong thời kỳ mới, trí thức và văn nghệ sĩ không chỉ là người đồng hành mà còn là động lực quan trọng, góp phần đưa TP.HCM phát triển mạnh mẽ và bền vững, vươn xa trên trường quốc tế.
Thơ Vương Cường không chỉ là hồi ức, mà còn là lời nhắc nhớ, để chúng ta không quên những trang sử bi tráng của dân tộc. Tạp chí Sông Lam trân trọng giới thiệu chùm 5 bài thơ rút từ tác phẩm này.
Nói đến văn học một vùng miền, trước hết người ta nghĩ đến những tác giả/cây bút sinh sống và sáng tác trường kỳ ở đó để tạo nên diện mạo văn học đặc sắc, riêng có. Nhưng thực ra, mỗi vùng miền văn học xưa nay thường không/chưa bao giờ là “lãnh địa khép kín” cơ học mà luôn có sự giao kết, đan xen từ ngoài vào, từ trong ra, từng bước định hình, in sâu dấu ấn của các tác giả/cây bút trong đời sống văn học vùng miền đó cũng như cả nước.