Truyện ký - Tản văn
Từ một thành phố biển với hàng quán chen chúc, Vũng Tàu hôm nay đã khoác lên mình dáng vóc hiện đại, văn minh, xứng tầm “ban công hướng biển” của siêu đô thị TP.HCM. Bãi Trước, Bãi Sau rộng mở với quảng trường lát đá, công trình biểu tượng và hàng cây thẳng tắp… Tản văn này không chỉ gợi nhớ ký ức xưa, mà còn là lời mời gọi khám phá một Vũng Tàu tràn đầy sức sống.
Tôi trở lại Vũng Tàu trong một ngày nắng biển vẫn còn vương vẹn hương vị mặn mòi của ký ức. Thành phố này với tôi không đơn thuần là một điểm đến, mà là một khúc ruột trong tâm hồn, nơi biển hát lời thương, nơi cát giữ lại dấu chân những người nghệ sĩ, và nơi ký ức trở thành một bản nhạc buồn da diết...
Đà Lạt giờ đây không còn mang danh xưng “thành phố” – ít nhất là trên giấy tờ hành chính – nhưng trong mắt và trong tim những người yêu nó, Đà Lạt vẫn nguyên vẹn.
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Trong “Dưới đáy hồ”, nhà văn Nguyễn Đức Hạnh không tìm cách khuấy động cảm xúc bằng những cú sốc, mà nhẹ nhàng khơi gợi một dòng chảy thiêng – nơi người sống đối diện với những linh hồn không tan, với chính lương tâm và nỗi hoang hoải trong hành trình sáng tạo.
Sau cú chấn động siêu thực trong “Rượu hoa mất trí”, nhà văn Như Bình một lần nữa dẫn người đọc bước vào một cõi u trầm khác – nơi tình yêu, tình bạn và những oán hờn âm thầm hóa thành thứ ánh sáng thiêng soi qua… gốc cây hoang vắng. “Cõi về” không đưa ai trở lại với quá khứ nguyên vẹn, nhưng để lại nhiều ám ảnh về những điều không thể cứu vãn.
“Tác phẩm này từng lọt vào mắt xanh độc giả và là một trong những niềm hy vọng của tác giả. Dù ‘trượt vỏ chuối’, nhưng ‘Dòng sông giữa hai ta’ xứng đáng là một tiếng nói văn chương chân thành, đủ sức khiến người đọc im lặng và nhận ra điều mình bỏ lỡ”. Cánh buồm thao thức xin đăng lại từ Văn nghệ điện tử đều hầu độc giả
Bài viết này, tôi nghĩ, cũng là một lời tự vấn của riêng mình: làm sao để mỗi con chữ không chỉ là sự ghi chép, mà còn là một viên gạch xây nên "kinh đô trong lòng" mỗi người, tiếp nối những khát vọng lớn lao và thắp sáng những điều còn vấn vương từ quá khứ. Mong rằng trên "Cánh buồm thao thức" này, bài tùy bút nhỏ này sẽ nhận được sự đồng cảm và chia sẻ từ bạn đọc yêu quý.
Một truyện ngắn thấm đẫm sương khói vùng cao, nơi rượu hoa là ký ức và tình yêu hoá thành men say. Như Bình viết nhẹ như khói, nhưng để lại dư âm không dễ quên.
Trong bối cảnh Thành phố Hồ Chí Minh vừa được mở rộng địa giới hành chính với sự sáp nhập của Bình Dương và Bà Rịa – Vũng Tàu, thành phố không chỉ lớn mạnh về diện tích mà còn nhân lên chất "nghĩa tình" vốn là mạch nguồn của mình.