- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Sau bã bời sống và yêu, “sầu não như điên/ nước mắt rơi như điên” (Nàng bò cái), Như Bình cũng đi đến được trạng thái tự cân bằng, nhờ học theo cách của bầu trời: “bầu trời triệu năm đã thiền bên mây trắng/ bọc ối thiền mặc kệ bão ngàn xa” (Những đám mây thiền bên cửa sổ máy bay); “thở vào thở ra tan biến/ hóa em một thanh âm lành” (Thiền 3).
Không riêng bạn đọc mà nhiều nhà nghiên cứu văn học như PGS.TS. Nguyễn Đức Hạnh, nhà thơ "cây đa cây đề" Hoàng Vũ Thuật, các nhà thơ thành danh khác như Vương Tâm, Đặng Huy Giang đều ngỡ ngàng khi nhà văn Như Bình công bố thơ.
Những năm trước khá lâu, tôi đọc Như Bình trong trại viết văn Cửa Tùng. Cây bút trẻ giàu năng lượng, đầy hy vọng. Lòng thầm ước một ngày nào đó sẽ là cây xanh của vườn văn học. Như Bình viết truyện ngắn. Những truyện đầu tay của chị là cơn giông tố đầu đời. Bẵng mấy chục năm sau, bên cạnh gia tài văn xuôi của chị còn có thơ. Có phải chỉ có thơ mới giải phóng năng lượng trong con người hiền hậu và trầm tư này chăng? Đây là quan niệm sống đồng thời là tâm cảm của chị:
Tiếng thơ của Như Bình là tiếng thơ của một người phụ nữ đẹp, một giọng điệu mê đắm cuồng si, đa tình, mãnh liệt nhưng lại thẳm vào trong với bao trăn trở day dứt của thế giới nội tâm.