Góc thư giãn
Một bát phở hai chai bia, thế thôi, ngày xưa đói kém thế là quí hoá lắm rồi. Nhưng trước khi anh cho ăn phở, uống bia phải ngồi nghe anh đọc tiểu thuyết.
nhưng đụng sự thì chỉ có anh Vĩ mới có thể giúp được mình, luôn luôn như thế. Anh Vĩ giải quyết êm ro, thằng Vân mừng hú.
Thời đó anh Tạo nổi như cồn, bài thơ Tản mạn thời tôi sống được cả nước bàn tán xôn xao, đó là bài thơ có cái nhìn mới mẻ và xót xa về đất nước. Nhắc đến văn chương thời kì đổi mới không thể không nhắc đến bài thơ này.
Tôi được tặng quà. Quà tặng lại từ cô bạn học hồi còn học trung học. Quá bất ngờ. Bởi từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ, ngoài quà của cha mẹ tặng, tôi luôn là kẻ phải tặng quà.
Chị đã hơn 40 tuổi vẫn xinh đẹp, đi đến chỗ nào rực rỡ chỗ đó, đám trai già như mình, ông nào ông nấy gãy lưỡi vì chi...