Góc thư giãn
Hôm tôi viết xong bài này, mail cho Lập xem thử; lại mail cả thư của chị Phan Chấn ở thư viện đại học Harvard cám ơn tác giả về cuốn sách “Ký ức vụn” mà tôi thay mặt Lập gửi tặng, tôi chỉ nhận được cái mail ngắn ngủn của Lập: Hihi, dạ, em cám ơn anh!
Tùng Bách không những uống rượu khá, mà y còn là “mồi” chuyện cho các quán nhậu. Cũng chính từ các quán nhậu, từ cuộc sống của đám thị dân lớp dưới mà y “nhặt” được ối chuyện đời. Và tôi, tôi cũng chỉ học y, đi nhặt lại đôi điều về chính y, hầu bạn đọc.
Hồi đó mình chỉ có mươi lăm bài thơ, dăm bảy cái truyện ngắn, nó cũng thế, cũng dăm ba bài phê bình, mươi lăm bản dịch, giới thiệu sách, thế mà gặp nhau xưng danh như các đại gia, mình nói tôi là Nguyễn Quang Lập, nó nói tôi là Phạm Xuân Nguyên, oách kinh hi hi.
Về già đốc chứng vuốt ve lan
Vài cụm bõ chi, bứng cả giàn!
Ra quân liền vội ra quần
Xây lầu bốn tấm, gom quân mở lò
Nguyễn Khắc Phê là nhà văn đầu tiên mình gặp trong đời.
Chưa chi ta đã phải chia xa
Vợ là cơm nguội nhà ta
Lại là phở tái của cha láng giềng
Bài đăng nhân dịp nhà thơ Hữu Thỉnh được trao tặng thưởng mức A cho tác phẩm “Bến văn và những vòng sóng”
Anh Hải Bằng làm thơ từ thời kháng Pháp, nổi tiếng như cồn ba tỉnh Bình Trị Thiên. Anh hay ra Ba Đồn chơi, lần nào anh ra 1 vạn dân Thị trấn ai cũng biết.