- Thơ bạn thơ
- Nguyễn An Bình với trăng Phục sinh
Nguyễn An Bình với trăng Phục sinh
NGUYỄN AN BÌNH
Sài gòn trong trái tim tôi
Sài Gòn là gì khi tôi là một kẻ nhập cư
Đó chỉ là dãy nhà cao tầng, con đường, ánh đèn, cây xanh theo từng bước chân lạ lẫm
Có những buổi chiều lạc vào nẻo phố nước ngập thành sông
Mưa quay quắt khiến nhớ quê nghèo quá đỗi
Nhớ mùi khói đốt đồng, mùi rạ rơm ẩm ương mà lòng bối rối
Nao nao con mắt ướt muốn quay về.
Rồi Sài Gòn có nhiều ngày lên cơn sốt miên man
Chưa bao giờ tôi thấy người Sài Gòn chịu nhiều tổn thương choáng váng
Mới hiểu hết sự cưu mang của Sài Gòn bấy lâu nay cho tôi không hề tính toán
Đứa bé 9 ngày tuổi theo dòng người vượt ngàn cây số hồi hương
Ngủ ngoan Akay(*) ơi, khi đường về quê còn xa vời vợi
Nắng gió bụi đường vật vờ thắt lòng người ở lại
Sài Gòn mệt nhoài trong trận cuồng phong thế kỷ.
Căn bệnh hoành hành rồi cũng qua đi
Tổn thương nào rồi thịt cũng lại liền da
(Dù thân thể vẫn còn mang nhiều vết sẹo).
Ngày bình yên sẽ không còn xa nữa
Bạn trở lại thành phố yêu thương đầy nắng gió
Kịp nhận ra đô thị phía Đông trở mình sau cơn ngái ngủ
Tiếng hát thanh xuân cất cao trên mỗi công trình
Kịp nhìn chuyến metro đầu tiên khởi hành một ngày nắng sớm
Vượt sông Sài Gòn đem bao ước vọng đi xa
Kịp thấy nhiều gương mặt người rạng rỡ dấu hồi sinh
Nụ cười hồn nhiên sẽ hồng lên môi em thơ bé bỏng.
Sài Gòn trong trái tim ta lại sáng ngời sắc xanh tươi trẻ
Ngọn đèn màu xanh đỏ nhấp nháy reo vui những đêm không ngủ
Nhịp sống Sài Gòn tiếp tục cưu mang những đứa con thất thế
Mang nặng nghĩa tình, lòng hào sảng của một thành phố phương Nam.
*Akay: tên em bé người dân tộc Tà Ôi trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm.
Tiếng kèn sắc-xô-phôn ở bệnh viện dã chiến
Giữa không gian rộng thênh trầm buồn lại cô đặc nỗi cô đơn
Đêm thanh vắng tiếng kèn sắc-xô-phôn bỗng vang lên
Rộn rã, từ một góc sân bệnh viện dã chiến
Giai điệu quê hương sưởi ấm bao con tim thổn thức đang chìm đắm âu lo bất an trong nỗi sợ hãi vô hình
Từ ô cửa các tầng cao ốc lấp lánh tia sáng muôn vì sao
Những ánh đèn flash điện thoại đung đưa theo điệu nhạc, không gian ấm áp thật gần mà lại cũng rất xa
Những giây phút thăng hoa không thể nào quên được.
Thành phố tôi ơi, hãy nuôi dưỡng niềm tin dù đang trải qua cuộc đấu tranh sinh tử
Tiếng kèn mang theo bao ước mơ mới mẻ
Nơi tình yêu bắt đầu, nơi ngày mới sẽ lại hồi sinh
Nơi bệnh nhân mỗi ngày sống trong căng thẳng lo âu mệt nhọc
Nơi thầy thuốc đi qua tháng năm tươi đẹp nhất của đời mình trong từng ngày chiến đấu cùng căn bệnh thế kỷ.
Cám ơn người nghệ sĩ thổi kèn sắc-xô-phôn trong một đêm tháng bảy
Âm thanh trái tim rộn ràng tràn đầy niềm tin hy vọng
Âm thanh tiếng đập cánh phượng hoàng lửa bay lên từ đổ nát hoang tàn
Âm thanh “cuộc chiến” thời bình đầy gian khổ của đội ngũ blouse trắng giành lấy sự sống con người trong khu cách ly
Thắp sáng về một quê hương trong nỗi nhớ đi về
Bình mình sẽ rực rỡ hiện hữu trong thế giới ấm áp tình người
Khi bóng đen hung ác cơn đại dịch thu mình trốn chạy.
Thành phố không thể ngủ yên khi những dây văng dọc ngang phong tỏa
Tiếng kèn sắc-xô-phôn sẽ còn hân hoan cất lên bài ca hy vọng
Giành lấy những vùng xanh
Giành lấy cuộc sống yên bình mang thông điệp chia sẻ và yêu thương.
Trăng phục sinh
“...Con chào ông bà cô chú, con đi cách ly”
Ánh mắt trong veo khi bé thơ ngoái đầu nhìn lại khi lên xe muốn nói
Bộ trang phục phòng hộ thùng thình xanh lạ lẫm
Chắc bé tưởng tượng đang tham gia vào một trò chơi vui nhộn
Đầy thú vị và bất ngờ của lũ trẻ quen đang chờ đón mình phía trước
Sự hồn nhiên thiên thần bất chợt làm lòng tôi đau nhói.
Trước cơn giông sự thinh lặng bao giờ cũng đáng sợ
Thành phố không bóng người chỉ còn có nắng và gió lang thang
Khi cơn bão dịch quét ngang đánh bật niềm vui ngày chủ nhật
Cô điều dưỡng cắt đi mái tóc mượt dài (chắc người yêu cô sẽ vô cùng đau xót)
Dòng sữa ngọt ngào của người mẹ dành cho trẻ sơ sinh con người khác
(Khi đứa con 10 tháng tuổi ở xa ngày ngày khát đòi sửa mẹ)
Người bác sĩ chia tay vợ, xa đứa con gái đầu lòng
Mới bắt đầu tập nói bi bô (lần đầu tiên cất lên tiếng ba ngọng nghịu)
Để lao vào tâm bão
(Họ hẹn trao cho nhau nụ hôn đầu tiên sau ngày giãn cách)
Sống là cứ cho đi phải không?
Khi bóng đen đại dịch chỉ còn trong ký ức
Để lại “sang chấn tâm lý” trong tâm thức bao người ở lại
Chim sẽ hót vang trong chòm lá xanh non tháng tám
Tấm lòng người Sài Gòn trở thành con thuyền trú bão
Cho bao số phận nổi nênh
Trăng 16 phục sinh tạc vào đêm vui thành phố
Trải một màu xanh huyền hoặc cho cuộc sống bình yên
Mang dấu ấn thành phố nghĩa tình
Sài Gòn, miền đất của yêu thương.
Bình luận