- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Cầm trên tay vật kỷ niệm do chủ nhiệm hội thơ là thi sĩ Nguyên Hùng tặng, tôi thầm cảm phục hành trình chinh phục trái tim bạn đọc từng sinh ra tại mảnh đất núi Hồng sông Lam đến độc giả khắp mọi miền quê trên cả nước.
Đọc câu thơ cũ ngàn năm tuổi
Thấy sóng dâng cao đến tận trời
Nhớ một thời nhờ củ sắn khoai lang
Mà yêu chữ yêu vần thơ điệu nhạc
Mắt em không là biển là hồ
mà hồn ta đắm mê lội bơi không biết chán
Ta xa nhau ngày ấy ngoại thành Vinh
Hoa gạo rụng và tuổi hồng ta rụng...
Quê mình bão lắm, lụt to
Lũ dâng trôi cả tiếng khua mái chèo..
Ngọt ngào hoa sứ trong sương
Khiêm Lăng rợp những con đường cỏ cây
Đất trời Quan họ mông mênh,
Lời em hát để dập dềnh sao trôi.
Ở nơi mình trời vẫn nắng chói chang
Nghe phương ấy đang chuyển mùa gió lạnh...
Ơ kìa, vẫn sót nhành thu
Thơm hương ổi vắt vẻo đu trong vườn.