- Thơ bạn thơ
- Nơi chân dốc | Chùm thơ Phố Giang
Nơi chân dốc | Chùm thơ Phố Giang
Rút từ bản thảo tập thơ LAM HỒNG 7
(Mời click vào tên tập thơ để truy cập thư mục các chùm thơ chọn đăng trên Cánh buồm thao thức)
PHỐ GIANG
Nơi chân dốc
Trên đỉnh núi cao
giận nhau
hai người đi về hai phía dốc
cứ thế xuống chân đèo
Bổng kỷ niệm ùa về xôn xao
nhớ nhau
nhìn lên: núi giăng che khuất
gọi tên: chỉ tiếng vách núi phản hồi
bíu cỏ trèo lên: chân cứ trượt
Bất lực
tấm tức ngồi khóc
giận mình
một phút nông nổi
cả cuộc đời mất nhau!
Vợ vắng nhà
I.
Tiễn em đi thấy bình thường
em xa rồi, trời ơi sao chống chếnh
bước phía nào cũng hụt hẫng
nắm bàn tay… chạm ngón tay mình!
II.
Bận bịu chi mãi không về
vắng em vườn cây cũng úa tàn rụng lá
mọi thứ trong nhà như hóa đá
chiều chưa tắt nắng anh đã đêm.
Em… và ta
Mắt em không là biển là hồ
mà hồn ta đắm mê lội bơi không biết chán
Môi em không là nồng thơm cốc rượu quý
mà hễ chạm vào là ngất ngây say
Tiếng em thỏ thẻ đêm ngày
không là lạt là thừng
mà buộc chặt ta chẳng thể xa căn nhà đơn sơ bình dị
Nụ cười em nở bừng mỗi sáng mai thức dậy
ta con ong quanh quẩn không sao rời
Và khi mi em ngân ngấn hạt lệ chực rơi
cơn giận bừng bừng trong ta bổng dưng tan biến
ta lại như con nai ngoan hiền bước đến
nhè nhẹ đưa bàn tay vuốt mái tóc, xoa bờ vai…
Mẹ và vợ
Mịt mờ một miền quê
thương tôi
mẹ gửi ruộng gửi nhà
lên ở cùng tôi phố thị
Một căn hộ chung cư bình dị
Ba người bên nhau
Mẹ
sờn bạc áo nâu
chắt chiu
nhặt gom từng hạt vừng, hạt gạo
tằn tiện từng thìa mắm, thìa tương
Vợ
hiện đại, thời trang
áo quần treo đầy hai tủ
dép dày lủ phủ
ngày một bộ là lượt đi làm
má hồng môi son
Mẹ thường cầm tay tôi lắc lắc nỉ non
hãy lựa lời bảo vợ
vợ thì sau mỗi lần chạm cái nhìn của mẹ
lặng thầm ngồi chấm nước mắt thở than…
Khổ
cả hai chẳng ai sai
cả hai đều nhân ái
cả hai đều thương nhau
nhưng nếp nghĩ trong mỗi cái đầu
lại cách nhau nửa thế kỷ.
Làng biển
Những cây dừa làng biển
uồm ra bãi cát la đà
quên cả bão quất tan thây, gãy cành, rơi lá
tìm hạt nắng phía bờ xa
Người đàn ông làng biển
thương mỗi nếp nhà
tháng ngày lênh đênh biển cả
Người đàn bà làng biển
hồn phía khơi xa.
Nhà thơ Phố Giang (giữa)
Bình luận