- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Những muộn phiền dù thoáng bóng mây
Mà di chứng chẳng dễ gì xoá hết
Có những lúc giả vờ đang Tết
Nén thương đau vùi khuất dưới tiếng cười...
Bí thơ ngày lễ đến thăm
Thơ càng bí tứ bí vần, tệ chưa!
Tháng Tư đến, nắng dạt dào sắc đỏ
Đất nước xanh trong khát vọng yên bình
Ngày vô vị dù ngân bao câu hát
Đêm ồn ào không xua nổi cô đơn.
Qua trăm rưởi bậc đá mòn
Tới chùa Non Nước vẫn còn muốn leo
Biển Sơn Trà nước trong veo
Đáy sâu in bóng ta neo vào mình.
Ước gì mình có một đêm
Buông lơi trên sóng thả thuyền theo trăng!
Ai chẳng muốn vầng dương tỏa rạng
Mà mây mù lẩn quất đằng đông
Ai không đợi vành trăng tròn sáng
Giữa đêm dài bất chợt cơn giông...
Em và trăng rất khác nhau
Khuyết trăng tuần trước, tuần sau trăng tròn
Em đi hun hút lối mòn
Không em mùa cũng héo hon đợi mùa…
Biển Sơn Trà nước trong veo
Đáy sâu in bóng ta neo vào mình.
Điều làm cho người đọc thích thơ Nguyên Hùng, trước hết có lẽ là do cách diễn đạt ngắn, kết thúc một cách đột ngột, bởi nghệ thuật “bẻ lái” của nhà thơ. Ba đoản khúc thơ sau đây là minh chứng cho điều vừa nói.