- Trang chủ
- Kết quả tìm kiếm
Chẳng còn hào nhoáng ngai vương
Còn đây bất diệt con đường Nhân Dân.
Giá sau giấc ngủ mơ màng
Anh quên hết thảy những trang thơ buồn.
Núi Nhạn gọi chim, tháp Nghinh Phong đón gió
Xứ sở hoa vàng xanh biếc hồn văn
Đôi khi lỡ chạm gai hồng
Giật mình chợt nhớ mình trồng phong lan!
Để đêm nằm nghe lòng mình thảng thốt
Sợ người cười vì chẳng biết thương hoa...
Tháng Tư đến, nắng dạt dào sắc đỏ
Đất nước xanh trong khát vọng yên bình
Có những lúc giả vờ đang Tết
Nén cơn đau vùi khuất dưới tiếng cười...
Vốn là chàng thư sinh đại học Thủy lợi, rồi nghiên cứu sinh ngành công trình thủy ở Matxcơva, Nguyên Hùng đã để hồn mình bay lẫn vào vườn thơ.
Người bảo thương yêu ta mãi/Mà sao sợ phải qua cầu/Chờ khi hết thời e ngại/Gặp rồi có nhận ra nhau?
Ngày xưa tết đến lao xao
Bây giờ xuân gọi, thì thào... tóc thưa!