- Thơ bạn thơ
- Nhà thơ Trần Kim Dung và chùm thơ về các loài hoa
Nhà thơ Trần Kim Dung và chùm thơ về các loài hoa
Hoa tam giác mạch
Em ngọt ngào, thơm hương lúa mới
Cứ hết heo may lại rực rỡ núi rừng
Vô tư sinh sôi, đơm hoa kết hạt
Đem má hồng sưởi ấm những đêm đông
Em vô tư ngủ hoang trên ngực cao nguyên đá
Nơi lởm chởm cằn khô em trải lụa đào
Bao trai gái tìm về em check in kết bạn
Khiến đá cựa mình, rừng núi bỗng xôn xao
Em đã chót bỏ bùa
cho bao giai nhân tài tử
Để Lũng - Cú, Mã Pì Lèng
thành nỗi nhớ chênh chao ...
Cúc trắng họa mi
Em không rực rỡ, kiêu sa
Cũng không quyến rũ đậm đà sắc hương
Chỉ như cánh bướm trong vườn
Xôn xao gọi nắng dập dờn gọi mây
Mỏng manh như sợi heo may
Em làm cầu nối giữa ngày Thu Đông
Dịu dàng tinh khiết trắng trong
Gặp em xin chớ nao lòng nhớ thương...
Hoa lộc vừng
Mỗi sáng sớm, khi bình minh thức dậy
Lộc vừng đã đem thảm trải trước nhà
Chùm hoa đỏ bay trong nắng sớm
Hương ngọt ngào ngan ngát lan xa
Bao nhiêu ngày mới đơm được nhành hoa
Gom nắng, ủ sương, ấp chồi nụ biếc
Chưa kịp chào ánh nắng hồng tha thiết
Đã vội hòa mình vào đám cỏ xanh
Vội vã đến, đi chưa kịp lưu hình
Trong chốc lát đã phai màu son đỏ
Chỉ gửi lại làn hương bay trong gió
Sớm mai về em có trở lại không?
Hoa ban
Cứ mỗi lần ta lên Tây Bắc
Là một lần mong được gặp hoa ban
Cô công chúa của đại ngàn xanh biếc
Áo trắng tinh khôi, môi tím mơ màng
Tết đến, khi đào lê mơ mận rộn ràng
Em lặng lẽ nép mình trong cung cấm
Đợi mận đào có con bồng con ẵm
Em mới ra chào xuân sớm lung linh
Em rộn rã Mai Châu, Lạc Thủy, Hòa Bình
Xôn xao Sơn La, bên cây đào Tô Hiệu
Như bướm rợp trời Pha Đin, Bản kéo…
Cả núi rừng bung lụa trắng lên mây
***
Tạm biệt rừng, ta như cánh hoa bay
Mong có ngày cùng hoa ban tái ngộ
Bỗng bất ngờ chiều nay
giữa tấp nập đông vui phường phố
Ta sững sờ:
ban nở thắm thành đô !
Từ Tây Bắc về đây
bao dốc núi, sông hồ
Em bền bỉ suốt xuân hè, mưa nắng
Áo tím, áo hồng
đón nắng vàng mây trắng
Mặc cho bằng lăng lên đường
gạo đỏ sang sông
Mang hồn quê
từ núi biếc trập trùng
Về phố phường
chẳng đua chen hương sắc
Giữa trăm ngàn loài
hồng lan ngan ngát
Em áo tím dịu dàng
lặng lẽ kiêu sa.
Sen trắng
Bạch liên lá biếc yêu kiều
Lung linh mây nước, gió chiều xôn xao
Giữa bùn đen vẫn thanh tao
Mảnh mai trong trắng , ngạt ngào hương say.
Hoa quỳnh
Đêm nay trăng vằng vặc
Sao khuya bát ngát trời
Dế cùng dàn hợp xướng
Đón em về vườn vui
Em không mơ nắng tươi
Bởi ngàn tia sáng chói
Cũng không mong mưa dội
Vì áo em mỏng manh
Sợ ong bướm rập rình
Rủ nhau đi nghiêng ngó
Em không ưa sặc sỡ
Để đua chen sắc hương
Chỉ mong trở lại vườn
Với một tà áo trắng
Dưới ánh trăng thầm lặng
Dâng hương sắc cho đời
Vườn khuya ngủ say rồi
Chỉ còn thơ vẫn đợi
Gặp thơ em bối rối
Sợ canh khuya chóng tàn
Hương em bay ngập tràn
Gọi cả vườn thức dậy
Em bỗng thành Nữ Hoàng
Của bóng đêm - lộng lẫy
Nhưng vừng đông lửa cháy
Thúc giục em đi rồi
Trời cho em phận mỏng
Duyên lại bạc như vôi !
Phút chia tay đến nơi
Mà hương còn ngan ngát
Đành treo lên trăng vàng
Để ánh trăng ngào ngạt
Em gửi làn sương bạc
Gội lên khắp cây vườn
Hẹn một đêm trăng tỏ
Em lại về tỏa hương.
BẠN TÔI BÌNH MỘT VÀI BÀI THƠ TRÊN ĐÂY
Hoa tam giác mạch
Bài thơ "Hoa tam giác mạch" của Trần Kim Dung là một bức tranh nên thơ và lãng mạn về loài hoa đặc trưng của vùng cao nguyên đá, nơi mà những cánh đồng hoa tam giác mạch trở thành biểu tượng của vẻ đẹp hoang sơ và sức sống mãnh liệt. Dưới đây là những cảm nhận và bình luận về bài thơ này.
Vẻ đẹp của sự sống và thiên nhiên:
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, hình ảnh hoa tam giác mạch hiện lên với sự ngọt ngào và tràn đầy sức sống: "Em ngọt ngào, thơm hương lúa mới/ Cứ hết heo may lại rực rỡ núi rừng." Tác giả đã khéo léo so sánh hoa tam giác mạch với "hương lúa mới," một hình ảnh gợi nhớ đến sự trù phú và tươi mới của thiên nhiên. Hoa tam giác mạch không chỉ nở rộ sau mùa gió heo may mà còn trở thành điểm sáng giữa núi rừng hùng vĩ, tượng trưng cho sự bền bỉ và sức sống mạnh mẽ của thiên nhiên nơi đây.
Sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp tự nhiên:
"Em vô tư sinh sôi, đơm hoa kết hạt /Đem má hồng sưởi ấm những đêm đông." Hoa tam giác mạch, dù mọc lên trên vùng cao nguyên đá khô cằn, vẫn vươn lên sinh sôi và đơm hoa kết hạt. Hình ảnh "má hồng" của hoa sưởi ấm những đêm đông lạnh lẽo gợi lên cảm giác ấm áp và yên bình, biểu tượng cho sự kiên cường và sức sống mãnh liệt của thiên nhiên trong những điều kiện khắc nghiệt nhất.
Hình ảnh thanh bình nhưng đầy sức hút:
Trong đoạn thơ tiếp theo, tác giả miêu tả hoa tam giác mạch như một "nàng tiên" ngủ quên trên ngực cao nguyên đá, nơi mà sự cằn cỗi của đất đai lại làm nổi bật lên vẻ đẹp rực rỡ của hoa: "Em vô tư ngủ hoang trên ngực cao nguyên đá/ Nơi lởm chởm cằn khô em trải lụa đào." Vẻ đẹp của hoa không chỉ thu hút thiên nhiên mà còn làm say đắm lòng người, khiến bao trai gái tìm về để "check in kết bạn." Điều này cho thấy sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, khi vẻ đẹp của hoa tam giác mạch trở thành điểm đến, điểm nhấn trong lòng người.
Sự quyến rũ và mê hoặc:
Cuối cùng, bài thơ kết lại bằng một hình ảnh đầy mê hoặc: "Em đã chót bỏ bùa cho bao giai nhân tài tử /Để Lũng - Cú, Mã Pì Lèng thành nỗi nhớ chênh chao ..." Hoa tam giác mạch không chỉ là loài hoa đẹp, mà còn là biểu tượng của sự quyến rũ, khiến lòng người đắm say. Những địa danh như Lũng Cú, Mã Pì Lèng trở thành nơi chất chứa nỗi nhớ, gợi lên cảm xúc mãnh liệt của người đã từng đến và bị "bỏ bùa" bởi vẻ đẹp của hoa và thiên nhiên nơi đây.
Kết luận:
Bài thơ "Hoa tam giác mạch" của Trần Kim Dung là một tác phẩm đầy cảm xúc, khắc họa hình ảnh một loài hoa nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, quyến rũ và đầy sức sống giữa thiên nhiên hùng vĩ. Với những hình ảnh tinh tế và lối viết đầy chất thơ, bài thơ đã thành công trong việc tôn vinh vẻ đẹp của hoa tam giác mạch và gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng về thiên nhiên và cuộc sống.
Cúc trắng họa mi
Bài thơ "Cúc trắng họa mi" của Trần Kim Dung mang đến hình ảnh một loài hoa bình dị, khiêm nhường nhưng lại chứa đựng vẻ đẹp dịu dàng và tinh khiết, như một biểu tượng của sự thanh tao và lặng lẽ giữa mùa thu.
Sự giản dị nhưng không kém phần tinh tế:
"Em không rực rỡ, kiêu sa Cũng không quyến rũ đậm đà sắc hương." Ngay từ đầu, tác giả đã khẳng định rằng cúc trắng họa mi không nổi bật với sự kiêu sa hay rực rỡ, cũng không cuốn hút bởi hương thơm nồng nàn. Hoa cúc họa mi mang trong mình vẻ đẹp giản dị, nhẹ nhàng, giống như cánh bướm nhỏ nhắn giữa vườn hoa: "Chỉ như cánh bướm trong vườn Xôn xao gọi nắng dập dờn gọi mây." Hoa cúc họa mi không cần phô trương để thu hút sự chú ý; thay vào đó, vẻ đẹp của nó nằm ở sự tĩnh lặng và nhẹ nhàng, một vẻ đẹp mộc mạc nhưng vẫn đủ sức lay động lòng người.
Biểu tượng của sự mỏng manh và chuyển mùa:
"Mỏng manh như sợi heo may Em làm cầu nối giữa ngày Thu Đông." Tác giả so sánh cúc họa mi với sợi gió heo may, biểu tượng của sự mỏng manh và yếu đuối. Tuy nhiên, dù mong manh, hoa cúc họa mi vẫn đóng vai trò là cầu nối giữa hai mùa thu và đông. Đây là một hình ảnh rất đẹp và tượng trưng, khi hoa cúc họa mi xuất hiện cũng là lúc thu qua, đông tới, gợi lên sự chuyển giao của thời gian và không gian, khiến lòng người bâng khuâng.
Sự tinh khiết và thanh tao:
"Dịu dàng tinh khiết trắng trong Gặp em xin chớ nao lòng nhớ thương..." Cúc họa mi hiện lên như một biểu tượng của sự tinh khiết và thanh tao, với sắc trắng trong trẻo, dịu dàng. Câu thơ cuối như một lời nhắn nhủ, rằng khi gặp cúc họa mi, hãy để lòng thanh thản, không bị lay động bởi những nỗi niềm nhớ thương. Sự tinh khiết và thanh tao của hoa cúc họa mi mang đến cho người đọc cảm giác yên bình và thanh tịnh.
Kết luận:
Bài thơ "Cúc trắng họa mi" của Trần Kim Dung là một tác phẩm mang đậm chất thơ, khắc họa hình ảnh hoa cúc họa mi mỏng manh, giản dị nhưng đầy tinh tế. Bằng những hình ảnh và ngôn từ tinh tế, bài thơ tôn vinh vẻ đẹp thanh khiết của loài hoa này, đồng thời gợi lên những cảm xúc nhẹ nhàng và sâu lắng về sự chuyển giao của mùa và sự mong manh của thời gian.
Sen trắng
Bài thơ "Sen trắng" của Trần Kim Dung là một bức tranh tuyệt đẹp về loài hoa sen, biểu tượng của sự thanh khiết và tinh khôi, dù mọc lên từ bùn đen nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tao nhã và mùi hương quyến rũ. Dưới đây là những cảm nhận và bình luận về bài thơ này.
Vẻ đẹp yêu kiều và thanh nhã:
"Bạch liên lá biếc yêu kiều Lung linh mây nước, gió chiều xôn xao." Ngay từ những câu thơ đầu, tác giả đã tôn vinh vẻ đẹp của hoa sen trắng bằng những từ ngữ gợi cảm, đầy tinh tế. Hình ảnh "bạch liên" với "lá biếc yêu kiều" và sự "lung linh mây nước" tạo nên một cảnh tượng yên bình, trong trẻo. Sen trắng không chỉ đẹp trong mắt người mà còn hòa quyện với thiên nhiên, khiến cảnh vật trở nên sống động và xao xuyến.
Sự thanh cao trong hoàn cảnh khắc nghiệt:
"Giữa bùn đen vẫn thanh tao Mảnh mai trong trắng, ngạt ngào hương say." Câu thơ tiếp theo là lời khẳng định về bản chất thanh cao của hoa sen. Dù mọc lên từ bùn đen, một môi trường khắc nghiệt và ô uế, sen trắng vẫn giữ được vẻ thanh tao, trong sáng. Hình ảnh này biểu tượng cho sự thuần khiết và mạnh mẽ của con người, dù trong hoàn cảnh khó khăn vẫn giữ được phẩm giá và sự tinh khiết. Mùi hương của sen trắng, dù ngát hương nhưng không phô trương, lại càng làm nổi bật thêm sự thanh cao của loài hoa này.
Kết luận:
Bài thơ "Sen trắng" của Trần Kim Dung ngắn gọn nhưng hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc. Hoa sen trắng, biểu tượng của sự thanh cao, tinh khiết, đã được tác giả khắc họa qua những hình ảnh đẹp đẽ và đầy cảm xúc. Dù trong bùn đen, sen trắng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp mảnh mai, trong trắng và mùi hương quyến rũ, gợi lên trong lòng người đọc sự ngưỡng mộ và yêu mến. Bài thơ là một lời ca ngợi vẻ đẹp tinh khôi và phẩm chất cao quý của loài hoa sen, cũng như một lời nhắc nhở về sự kiên cường, giữ vững giá trị trong những hoàn cảnh khó khăn.