- Thơ bạn thơ
- Một miền thương nhớ - Trang thơ người Nghệ xa quê trên báo Nghệ An Cuối Tuần
Một miền thương nhớ - Trang thơ người Nghệ xa quê trên báo Nghệ An Cuối Tuần
Người xa quê mang nặng nỗi niềm nhớ thương, mong ngóng là điều quen thuộc trong văn chương xưa nay. Nhưng người Nghệ xa quê trong thơ lại có nét đằm sâu, khó lẫn từ sâu xa truyền thống: "Nhà mình quý nhất con ơi/Nâng niu, gìn giữ tình người trước sau" và nếp nghĩ, nếp nhìn đầy ơn nghĩa với quê hương sau những cay đắng ngọt bùi. "Chắt chiu bùi thơm/Gom vào khoai lạc/Bao nhiêu ngọt lành/Đọng vào mùa cam/Bao mạch trong mát/Hội dòng sông Lam/Thơm thảo nghĩa tình/Lắng hồn ví giặm..."
Nhà thơ Bùi Sỹ Hoa chọn và giới thiệu.
VƯƠNG TRỌNG
Nói với con dâu
Thế là cháu đã thành con
Bác thành bố, mẹ - chẳng còn lạ, xa
Ăn chung bữa, ở cùng nhà
Nói năng thêm giọng, vào ra thêm người
Nhà mình quý nhất con ơi:
Nâng niu, gìn giữ tình người trước sau
Đã rằng hai tiếng thương nhau
Thì thương cho đến bạc đầu còn thương
Dặn con biết trước mà lường
Bố hay nóng nảy, mẹ thường nghĩ sâu
Đừng vì những chuyện không đâu
Mà sinh nặng nhẹ, vàng thau những lời
Chồng con, con đã hiểu rồi
Mải mê công việc, chây lười vệ sinh
Những khi dọn dẹp một mình
Thì con tự ví trúc xinh trong nhà
Buồn làm dâu sẽ chóng qua
Niềm vui lắng đọng, nỗi xa xích gần
Cũng như trời đất xoay vần
Mùa đông đang hết, ngày xuân cận kề.
NGUYỄN THẾ KỶ
Quê ạ
Quê ạ, ta như người lạc bước
Giữa ồn ào phố thị bon chen
Chốn phù hoa người xa kẻ lạ
Vẫn sắt se góc ruộng, ao làng
Quê ạ, ta lắm phen lạc lõng
Chốn quan trường danh lợi, hơn-thua
Xót mẹ yếu đồng chiêm sấp ngả
Cha năm nao máu nhuộm chiến trường
Quê ạ, có dòng sông kí ức
Cứ duyềnh lên kỷ niệm xa xanh
Em nghẹn ngào đêm trăng hò hẹn
Ta ngu ngơ trôi lạc bến bờ
Những nông dân từ quê ra phố
Trẻ trâu thành ông nọ bà kia
Nhiều người, cốt xương xây chiến lũy
Không ít người quên, lạc lối về
Bao buồn vui, hợp tan, thành bại
Vẫn hồn quê cây cỏ, đất đai
Một mai, lẫn mình trong cát bụi
Hóa sông quê thao thiết rộng dài.
NGUYỄN ĐÌNH TÂM
Quê cát
Quê mẹ cát
Quê cha cũng cát
Chắt chiu bùi thơm
Gom vào khoai lạc
Bao nhiêu ngọt lành
Đọng vào mùa cam
Bao mạch trong mát
Hội dòng sông Lam
Thơm thảo nghĩa tình
Lắng hồn ví giặm
Quê mẹ cát
Quê cha cũng cát
Mũi thuyền cong cuốn ngược mái đình chùa
Từng lớp ngói lô xô ngàn đợt sóng
Tiếng hào hùng vang vọng mấy nghìn năm
Từng bước nắng ánh ngời tinh thể cát
Cát trắng tinh giữ mộ mẹ cha nằm
Giữ những gì tinh túy của tiền nhân
Nuôi ta lớn tận cùng khao khát
Sạch là cát
Mịn êm là cát
Dấu chân trần để lại dưới trăng sao
Là chứng chỉ của tình yêu quê cát
Chim đập cánh
Triều dâng
Biển hát
Dưới mặt trời
Cát lấp lánh pha-lê.
LÂM QUANG MỸ
Mẹ và quê
Cái-chảo-quê rang bằng lửa gió lào
Tấm phản gỗ nóng quăn vỏ đỗ
Đòn gánh bỏng vai tan buổi chợ
Mồ hôi lưng áo mẹ khô giòn
Giếng làng chắt lên
Nửa gầu là cát
Phần đục mẹ uống rồi
Phần trong để cho con
Cầu Cửa Hội bắc qua sông Lam tại khúc "sông dài rộng, con đò ngang thì bé" ngày nào...
NGUYÊN HÙNG
Gửi dòng sông câu ví
Ta sinh ra từ một dòng sông
Sông dài rộng, con đò ngang thì bé
Đạn rít, bom gầm cày nát thời thơ bé
Khói lửa tan, mỗi đứa một phương trời
Gặp lại nhau sông giờ khác xưa rồi
Bến đò cũ chỉ còn là ký ức
Ta bên nhau vẫn bồi hồi sóng nước
Như thuở nào canh bến đợi thuyền cha
Tháng năm dài sống trong cách xa
Dòng sông mẹ chảy qua từng giấc ngủ
Dù trôi đâu vẫn khôn nguôi nhung nhớ
Thương những mái chèo sấp ngửa sớm khuya
Dòng sông quê bao kỷ niệm ngày qua
Là bến đậu cho ta chiều xế bóng
Xin quỳ xuống nâng niu từng con sóng
Giữ riêng mình – tìm lại tuổi thơ xưa
Ơi dòng sông ngọt lịm điệu đò đưa
Ơi dòng sông mặn mòi câu ví dặm
Giá mỗi chiều được về quê ngụp tắm
Giữa trong xanh da diết một cánh buồm
PHẠM QUÔC CA
Chiến thắng ở nhà ta
Khi con chào đời
Điện Biên đã thành bài lịch sử
Dây thép gai gỡ rồi
Đồng xanh lại lúa khoai
Áo trấn thủ
Cha đi cày ruộng
Kháng chiến gian nan thành chuyện kể đêm dài
Con đâu nghĩ có ngày
Bám áo mẹ tiễn cha
Bến phà bom dội
Đêm pháo sáng
Căn hầm mưa nước nổi
Mẹ dõi theo lòng những khấn thầm
Quảng Trị, Đông Hà, Khe Sanh, Tà Cơn..
Tin chiến thắng là tin người đánh giặc
Đất nước có ngày hòa bình, thống nhất
Cha trở về xanh mét màu da
Đâu đó tiệc mừng
Đâu đó cờ hoa
Chiến thắng ở nhà ta
Là tiếng cười cha bên ấm chè xanh mới hãm
Kỷ niệm chiến trường lại thành chuyện trạng
Sương ướt ban mai vác cuốc ra đồng
Bàn tay quen dũi chiến hào đánh lấn
Vật lên từng nhát đất bờ ao
Lòng thanh thản cây chanh, cây táo
Bóng mát lùm tre thanh thản thuốc lào
Mỗi bận về thăm cứ cay trong mắt
Đã có ngày nào cha được nghỉ ngơi?
Năm tháng lặng thầm nhuốm đầu thêm bạc
Còn được bao lâu cha ở trên đời?
UÔNG THÁI BIỂU
Mùa âu lo
Khi mẹ cha ta gánh những âu lo trên cánh đồng nước ngập
Giọt mồ hôi không tan trên lưng áo nông phu
Những đắng cay lặn từ tháng ba ngấm qua tháng bảy
Thời gian cha không đo bằng những tờ lịch
sáng láng hình mùa lúa chín rực vàng
mà đo bằng những vết bùn khô hằn trên nếp cần lao
Thời gian mẹ không được tính bằng
những cánh cò bay rợp bóng ca dao
mà đậm dày qua sương trắng nắng khô
xếp lớp chân chim trên gương mặt già nua nứt nẻ đại hạn
những cơn bão tràn qua cuộc đời tràn qua xóm làng
mang đi tất cả
chỉ để lại nơi này muôn nỗi xác xơ
Khi mẹ cha ta gặt hái những âu lo
trên cánh đồng nước ngập
thành phố này đang ở phía giao mùa
ta check-in những vẻ mượt mà gợi cảm
ta like những đường cong
ta rưng rưng những bản nhạc du dương tình ái
giai điệu nối nhau những đắm đuối tiếc nuối
Ta có tất cả, tất cả
chỉ bỏ ngoài trái tim nỗi rạn vỡ cánh đồng…