- Thơ bạn thơ
- Hoa rụng đất thiên thu – Những vần thơ tưởng nhớ
Hoa rụng đất thiên thu – Những vần thơ tưởng nhớ
Tháng Tư về, đất Nam Đàn phơi nắng mật, dải Thiên Nhẫn thì thầm chuyện cũ, dòng Lam ngân nga câu ví giặm. Trong không gian ấy, hơn hai mươi nhà văn, nhà thơ từ Hội Nhà văn Việt Nam đã tụ họp, cùng nhau viết nên những vần thơ thấm đẫm tình đất, tình người. Trại sáng tác diễn ra vào những ngày cuối tháng Tư, như một hành trình trở về cội nguồn, nơi mỗi ngọn cỏ, hạt bụi cũng mang dấu chân tiền nhân và vọng tiếng ru người mẹ.
Chùm thơ do nhà thơ Phạm Thùy Vinh chọn đăng báo Nghệ An Cuối Tuần, số ra ngày 4/5/2025, là kết tinh của những cảm xúc lắng đọng, vừa chan chứa thương yêu, vừa ngân rung khúc tưởng niệm. Truông Bồn – biểu tượng bi hùng của đất Nghệ – trở đi trở lại trong nhiều bài thơ với vẻ đẹp thiêng liêng và bi tráng. Những bài thơ này không chỉ là lời tri ân với lịch sử mà còn là hơi thở mới, góp phần thắp lên ngọn lửa cảm hứng cho thơ ca, bao gồm cả thơ cho thiếu nhi, hướng về quê hương và những gì thiêng liêng nhât.
Cánh buồm thao thức xin phép nhà thơ Phạm Thùy Vinh và báo Nghệ An được đăng lại chùm thơ này và mời độc giả yêu thơ cùng đọc và cảm nhận.
CHÙM THƠ VỀ QUÊ HƯƠNG NGHỆ AN
Trại sáng tác dành cho các nhà văn thuộc Ban Văn học thiếu nhi của Hội nhà văn Việt Nam vừa được tổ chức dưới chân dãy núi Thiên Nhẫn (xã Nam Kim, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An). Trại viết diễn ra từ 17 đến 24/4 gồm có hơn 20 nhà văn, nhà thơ ở nhiều miền tổ quốc về dự. Trong các ngày dự trại sáng tác và đi thực tế tại Nghệ An, các nhà văn, nhà thơ đã bày tỏ nỗi xúc động, niềm mến yêu với đất và người xứ Nghệ. Các nhà thơ, nhà văn khẳng định, đây là miền đất mang lại niềm cảm hứng rất lớn để họ sáng tác. Nghệ An cuối tuần xin gửi tới bạn đọc chùm thơ mới nhất của một số tác giả dự trại viết này dành tặng quê hương xứ Nghệ.
Nhà thơ Phạm Thuỳ Vinh chọn và giới thiệu
Bùi Thu Hằng
KHÚC RU TRUÔNG BỒN
Hương quê gội suối tóc mây
Thơm dần đất mẹ tháng ngày loang xa
Truông Bồn ngân khúc thiết tha
Mười một thiếu nữ bài ca dâng đời
Em ru giấc tuổi đôi mươi
Ngàn hoa nhuộm tím đất trời Nghệ An
Lá vàng mặc niệm chứa chan
Hoa rừng dệt tấm khăn voan đắp đền
Giấc mơ nâng bước bậc thềm
Bỗng đâu vỡ bởi màn đêm bom thù
Cánh hoa rụng đất thiên thu
Quê hương ngân mãi lời ru lá trầu
Vườn nhà nắng chín hương cau
Mẹ cha chờ đón nàng dâu thảo hiền
Tựa đầu lưng núi ngủ thiền
Nghe sông Lam kể nỗi niềm khôn nguôi
Thời gian huyền thoại dòng trôi
Đau thương hóa khúc ru hời dịu êm
Khói trầm cuộn một đài sen
Truông Bồn bão táp gọi tên tháng ngày
Nắng thành hoa lửa nhẹ bay
Máu đào nhuộm thắm đất này nên thơ!!!
Bùi Văn Thành
CHIẾC KHĂN XOA TRUÔNG BỒN
Tôi đến Truông Bồn,
50 năm đất nước đã bình yên
Nghe em kể… tim tôi thắt lại,
Gió Truông Bồn hun hút thổi vào tim.
Mười ba liệt sĩ có mười một cô gái tuổi mới đôi mươi
Chưa kịp lớn… đã hóa hồn bất tử.
Những đoàn người lặng lẽ dâng hương,
Khói bay ngược như dòng thương chưa cạn.
Chiếc khăn xoa rách nát bởi bom thù.
Chiếc khăn xoa, em mang theo năm tháng,
Gói lời thương, lời hẹn, khúc ru hồng.
Khăn thơm tóc, thấm mồ hôi nóng,
Giờ lưu hương, đau đáu giữa Truông Bồn
Ôi chiến tranh! Bóp nát cuộc đời
Tin ngừng bom, vui chưa tới lòng người
Ba mốt, tháng mười, năm một chín sáu tám bom rơi,
Hòa vào đất… cả tuổi xuân em gái
Còn chi mô… áo em bay tơi tả
Khăn em giữ chỉ còn tên, còn nhớ…
Hồn em nhẹ như câu hò xứ Nghệ,
Ru đất trời… ru giấc ngủ bình yên.
Tôi về muộn, lệ chan hòa đất,
Xin cúi đầu giữa cỏ non xanh biếc
Mà lòng đau vì còn nợ quá nhiều
Chiến tranh qua, bom thù không rơi nữa,
Mà niềm thương lưu lại giữa trời trong
Khăn xoa rách… thành lời nguyền nhắc nhớ
Những thanh xuân sống mãi với Truông Bồn...
Trần Hà Yên
NAM ĐÀN THÁNG TƯ
Nam Đàn ơi, chiều tháng tư đầy nắng
Hồ Thành xanh thương mến đón tôi về
Núi Thiên Nhẫn như triệu voi nằm phục
Hoa mai vàng trên sườn gió thênh thang...
Hương đất thơm tình người ấm miên man
Tiếng nói quê hương nghe mặn mòi thương mến
Hạt lúa củ khoai bao đời nuôi ta lớn
Thương nhớ hôm nay dẫn lối bước ta về.
Xuyến chi em nở trắng cả đồng quê
Chiều Nam Kim chậm rơi từng giọt nắng
Bìm bịp nhớ ai trong hoàng hôn thanh vắng
Khắc khoải kêu chiều thương nhớ cứ đầy vơi
Nguyễn Đức Hạnh
CON ĐƯỜNG
(Tặng M.H cùng “Sườn Gió”)
Rồi hoá thân làm một con đường
Lặng lẽ đi chẳng biết khôn hay dại
Những núi đá nhìn theo buồn mãi
Những dòng sông rủ rỉ gọi mời
Những bàn chân buồn những bàn chân vui
Đường biết cả mà không thế nói
Kẻ ác đi làm đất đai đau nhói
Người hiền về hoa dại nở trong mơ
Những đớn đau giấu kín dưới bụi mờ
Những hi vọng lăn cùng đá sỏi
Chạy trăm năm qua vui buồn mê mải
Lệ thế gian làm bỏng ngực con đường
Đi thế nào cũng qua ngõ nhà em
Có im lặng mênh mang đáy biển
Mảnh sân nhỏ run một giàn hoa tím
Cánh khẽ rơi cố vá ngực con đường.
Trang Thanh
KHI NGƯỜI ĐÀN BÀ TRỞ VỀ
(Tặng chị H.M)
Có một đoá mai vàng - trong khu vườn mùa hạ
Bên triền đồi nắng toả - bóng ai về thướt tha…
Người đàn bà mang tên một loài hoa
Trở về từ miền xa đất lạ
Chị đã đi khỏi quê hương mình
Mang theo tuổi trẻ nhan sắc
Mang theo ước mơ một thời con gái
Ngọt lúa trên đồng – bùi thơm ngô bãi
Mát lành nguồn nước dòng Lam
Nước sông Lam xanh màu lúa mẹ chăm
Xanh nỗi đau hoá mây ấp ôm cuộc đời lận đận
Dải Thiên Nhẫn tựa bờ vai người cha
Bao dung cầm tay đứa con của cánh đồng, dòng sông, bãi mía…
Khi người đàn bà trở về
Nước hồ Thành xanh hơn, trời trong, núi thắm
Chị như đứa con hân hoan nghịch nắng trong vườn
Khi người đàn bà trở về
Là bầy ong bay đến làm mật dưới mái hiên
Là bồ câu bay đến khu vườn làm tổ
Là bè bạn bốn phương về cùng trăng thơ
Là hoa mai nở vàng trong vườn trưa nắng lửa
Chị mang tên loài hoa của miền Nam rực rỡ
Về giữa miền Trung đắng đót, mặn mòi
Nhủ những bàu sen Nam Đàn gửi hương về đồng nội
Để chị lại uống nước khe Tằm đi chợ Sa Nam…