- Thơ bạn thơ
- Lương Mỹ Hạnh: Mẹ ơi! Con đã về!
Lương Mỹ Hạnh: Mẹ ơi! Con đã về!
LƯƠNG MỸ HẠNH (Sơn La)
Hồi sinh từ giấc mơ
Những dấu chân chồng lên những dấu chân
Xéo nhàu miền đất hứa
Có tiếng nứt của bê tông
Tiếng khò khè của đêm...
Chiếc lồng chim khổng lồ nhốt tòa cao ốc
Vi rút, vi trùng trong núi phế thải, hát bài ca sinh sôi.
Em, anh vẽ ước mơ tuổi trẻ lên tường giấy,
trong căn phòng 10m2
Thành phố phình to cựa khẽ trong chiếc áo cũ
đựng hết vào lòng dại, khôn
Nhịn nhường
chở che bao kiếp mưu sinh sớm tối.
Cơn lốc đen Covid...
Nỗi sợ hãi leo thang cấp số nhân
Những bàn tay chìa ra, thêm xuất cơm cứu đói
Thành phố - Mẹ vẫn ôm chặt nhiều đứa con tha hương.
Vuông cửa sổ níu ước mơ để thở
Bước chân nào dời đi, bước chân nào ở lại?
Rồi mai anh và em tỉnh thức
cùng giọt sương đầu ngày trên chiếc lá xanh
Thành phố hồi sinh từ giấc mơ tuổi hai mươi dang dở.
Sơn Sa (ảnh sưu tầm).
Mẹ ơi! Con đã về nhà
Nắng chiều tưới ngọn duối xanh
Giọt thu chín mọng trên cành đợi ai
Người đi đá nát màu phai
Người về như sóng dội ngoài biển đêm.
Bàn chân cứng
tháng năm mềm
Chỉ màu tóc mẹ đã miền lau thưa
Lá đau rụng vẹt sân chùa
Ni cô lần hạt nắng... mưa trở mình.
Thương thầm bao kiếp mưu sinh
Phận bèo chọn sắc lục bình tím loang
Đường cùng ngược dốc về làng
Theo cha ra ruộng sẩy sàng, cháo rau.
Dời xa đô thị vàng thau
Đêm khuya vỡ tiếng còi tàu gọi ga
Ngõ vào dâm bụt đỏ hoa
Mẹ ơi con đã về nhà mẹ ơi...!
Các chiến sĩ áo trắng (tranh sưu tầm).
Bông huệ cánh trắng
Nắng hạ
Con đường cũng gồng mình lên chịu nhiệt
Những tòa nhà cao, thấp đổ mồ hôi
Cuộc chiến với siêu vi rút covid còn nóng vạn lần hơn thế
Khẩu trang trong ngoài, thêm bộ đồ chống dịch
Áo trắng em tôi khô, ướt bao lần.
Cô gái, chàng trai tặng bạn, tặng tôi nụ cười qua ánh mắt
Cất nắng trong tim
Khoác ba lô xuyên đêm chống dịch
Quên lưu cho mình riêng một cái tên.
Hãy nghỉ thêm một chút nữa đi em
Bông huệ cánh trắng
Mảnh mai, kiên cường tỏa hương thầm lặng
Cuộc chiến còn dài cả nước bên em.
Em... những người con của đất Việt
Vào trận chiến sinh tử
Kẻ thù vô hình chĩa gai
Cơn sợ hãi lan nhanh theo từng cấp số...
Em đối diện với mình, đêm trắng từng giọt mồ hôi thấm ngược..
Những vì sao hy vọng lọt vào khu cách ly
Ngày mai mọc xanh mặt đất
Mọc xanh bức tường cách ngăn
Mùa xuân trở về trên bao gương mặt người,
phút đoàn viên.
Em bông huệ cánh trắng
Lặng lẽ tỏa hương từ những đêm không ngủ.
Bình luận