- Thơ bạn thơ
- “Tiếng rừng và bóng nước” - Chùm thơ Nguyễn Đức Hạnh
“Tiếng rừng và bóng nước” - Chùm thơ Nguyễn Đức Hạnh
Với giọng thơ trầm tĩnh mà ám ảnh, Nguyễn Đức Hạnh dẫn người đọc trở về những miền ký ức – nơi có rừng, có bến sông, có những con đường xiêu vẹo tuổi thơ và nỗi buồn thăm thẳm như màu đá vôi. Chùm thơ dưới đây vừa được đăng Tạp chí Văn nghệ quân đội, số cuối tháng 5/2025, như một lát cắt địa tầng ký ức – nơi thiên nhiên và người hòa quyện vào nhau, thở bằng hơi thở của một thời đã qua mà vẫn chưa nguôi trong tâm hồn của một cây bút viết dễ như ăn kẹo, dù là thơ hay truyện. Dẫu mang nhiều suy tư thế sự, thơ GS Hạnh vẫn ngân lên nhịp điệu trữ tình, tinh tế và giàu liên tưởng. Cánh buồm thao thức xin được giới thiệu chùm thơ 3 bài này, ngay sau khi tác giả vừa báo tin chúng vừa được lên sóng…
NGUYỄN ĐỨC HẠNH
Nghẹn rừng
Đường mòn sợi dây níu rừng
Còn ít lắm như bánh đa sắp vỡ
Suối - sợi dây xanh tôi níu chính tôi
Thuở trong vắt đón bao lá thơm
Rụng khẽ trong chiều đỏ mặt
Lửa đốt vội cơm lam cháy rồi
Những ống cơm như người đen đúa
Giấu bùi thơm sau lớp vỏ phận người
Có nhiều điều bay theo khói
Rừng như mẹ bao dung mà tội nghiệp
Đất như cha khắc khổ kiệt cùng
Cha mẹ không nói
Chỉ nỗi buồn đá tảng lăn xuống suối thật trong
Em nghịch nước ướt đầm rạng rỡ
Suối gột rửa bụi trần phố thị
Suối cười nheo mắt trong
Ngày xưa trôi theo nước
Thành sỏi mà hát thầm
Thời gian là lâm tặc
Mình cũng như rừng
Cái đang có và cái sẽ mất
Thành dây leo níu những giọt sương
Núi nhìn tôi rồi tôi ngắm núi
Mặt đứa nào cũng vỡ vì thương…
Sinh ở bến Tượng
Đường nhỏ mệt như tiếng thở dài bò xuống bến
Đá lấm lem như những phận người
Nhà lá xiêu sắp tuột vào sóng nước
Đêm đèn dầu thắc thỏm gọi, nghèo ơi!
Sinh ra bên phiên chợ sầu
Gà vịt mổ hoài vào ký ức
Bến sông trong phưng phức
Bắp chân con gái thơm hồng
Đường xiêu, gió xiêu, người phiêu phiêu
Rủ nhau uống ly bóng chiều
Hồn bến cũ quẫy bóng trăng tan vỡ
Ôm sông Cầu vớt được bao nhiêu?
Cầm bến Tượng đong tuổi thơ sóng sánh
Hàng xà cừ cùng tuổi kể thâm trầm
Vách đất nứt ma về lay cửa mục
Con chó buồn cắn tiếng rõ, tiếng câm
Trở về. Bến cũ chìm sâu trong mưa nhớ
Sông Cầu còn giữ mắt xưa không?
Kí ức là cây, kỷ niệm là lá …
Thời gian sông nuốt lá nghẹn lòng…
Nhớ Hoà Bình
(Tặng nhà thơ Bùi Việt Phương)
Bao núi đá rơi như lời hứa
Cũ và buồn lạnh màu heo may
Đường vừa chạy vừa cong lưng nhìn lại
Phía sau lưng ngàn lá đắng vẫy tay
Gió tuổi trẻ giật lay Đà Bắc
Mắt em nâu nỗi nhớ màu nâu
Sương Lương Sơn tan không giỗ nổi
Mía tím cô đơn ngắm ai qua cầu
Sông Đà ôm em và anh kệ vầng trăng khuyết
Đập uống say nằm vỡ một mình
Vạn con sóng vọt lưng trời tan khóc
Con sóng nào cũng dáng lưng ong
Ngã ba Xưa có ba cơn mưa
Ngồi uống hương cam Cao Phong buồn đắng
Mưa bỏ đi rồi trên viên đá mơ
Thương nhớ trong veo tan chậm lắm
Vịn lắc chiếc nôi thượng cổ
Ru truyền thuyết vừa khóc vừa cười
Trong trầm tích có ánh mắt em hoá thạch
Cứa vào ngực trái xa xôi.