TIN TỨC
icon bar

Bay về phía bão

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2023-09-15 08:49:34
mail facebook google pos stwis
1221 lượt xem

BẠN BÈ VIẾT VỀ THƠ NGUYÊN HÙNG
(Mời click vào dòng chữ trên để truy cập chuyên mục)


BAY VỀ PHÍA BÃO
 

Cơn bão gần quần thảo ngoài khơi

Biển quê hương cong mình đón gió

Đất cháy khô phập phồng chờ mưa lũ

Những nụ cười phảng phất lo âu
 

Tôi bay về phía - bão - hẹn - nhau

Mang theo những buồn vui ấm lạnh

Lòng hồi hộp chờ phút giây hạ cánh

Phía sau lưng vương vít vệt khói chiều
 

Ngoái phía nào cũng đau đáu thương yêu

Phía trước mặt mẹ cha nằm dưới cỏ

Phía mờ xa vọng tiếng cười trẻ nhỏ

Phía mong chờ - nơi ấy là em...
 

Tôi bay về giữa quê mẹ bình yên

Mặc bão dữ đang gầm gừ cửa biển

Khi đã hẹn có thể nào không đến

Bão giông nào cản được sóng - vì - nhau?
 

Cửa Hội, 17-7-2010
Nguyên Hùng

 

CẢM NHẬN KHI ĐỌC BÀI THƠ "BAY VỀ PHÍA BÃO"

Trần Đăng Vinh

Ngay từ tiêu đề của bài thơ ta đã thấy được một điều rất lạ: thường thì khi có bão, người ta sẽ tìm cách tránh bão, hay di tản đến vùng an toàn, đợi khi bão tan sẽ quay trở lại. Ấy vậy mà ở đây tác giả lại làm một điều ngược lại là tiến về nơi có bão mà không phải là đi mà là "bay". Phải chăng ở nơi có bão ấy có điều gì bí ẩn, cuốn hút tác giả?

Câu thơ đầu tiên đã chỉ ra ngay một sự thật: bão sắp đổ bộ vào vùng biển miền Trung - quê hương của ông. Vùng biển ấy lại "cong mình đón gió" . Tác giả không dùng từ chịu gió mà là đón gió, một động từ mang tính chủ động của người dân vùng quê suốt đời sống chung cùng bão lũ.

Ai đã từng là con dân vùng biển, là đứa con của dải đất miền Trung thì sẽ hiểu được cảm giác của người dân, nhất là với nhưng người dân vùng biển nơi đây. Nơi nắng khô cả giọt mồ hôi của những người lao động. Tác giả đã nhắc đến một sự thật đau lòng mà sống động:

Đất cháy khô phập phồng chờ mưa lũ.

Bão về, người dân biết sẽ có mưa tưới cho một vùng quê khô hạn, vậy mà sao "những nụ cười" vẫn "phảng phất lo âu". Đọc câu thơ nghe thắt nghẹn, đắng lòng.

Là người con của dải đất miền Trung, tác giả càng thấu đến tận cùng cái đắng lòng dẫu chỉ thoáng trong nụ cười cũng không qua khỏi con mắt tinh đời của ông, và ông đã bật lên câu thơ đó. Phải là người từng sống trong bão lũ, và hơn cả là tình yêu quê hương da diết thì mới có thể viết lên những vần thơ súc tích cô đọng này.

Vì lời hẹn với quê hay vì lời hẹn với người bạn tri âm lâu ngày xa cách mà ông can cường "bay về phía bão?" Ông "BAY VỀ PHÍA BÃO" khi trong ông cũng đang dữ dội bão lòng. Một cơn bão lòng giằng xé từ mọi phía, với đủ mọi cung bậc cảm xúc trào dâng để ông:

Ngoái phía nào cũng đau đáu thương yêu

Phía trước mặt mẹ cha nằm dưới cỏ

Phía mờ xa vọng tiếng cười trẻ nhỏ

Phía mong chờ - nơi ấy là em...

Đọc khổ thơ này ta nhớ câu: "Thân này ví xẻ làm đôi...". Nhưng ở đây tác giả không còn ví xẻ làm đôi nữa mà là ông muốn chở che tất cả, yêu thương tất cả, làm tất cả vì những người thân yêu. Qua khổ thơ ta nhận biết tác giả là người sống nội tâm và nặng tình.

Đoạn cuối tác giả đưa ta về với thực tại: ông đang bay về nơi bão đến nhưng ông không coi đó là nơi nguy hiểm bởi đó là quê mẹ - nơi chôn rau cắt rốn của ông - quê mẹ thì sao có thể nguy hiểm được? Đó là nơi bình yên nhất của cuộc đời ông cũng như với mỗi chúng ta.

Tôi bay về giữa quê mẹ bình yên

Mặc bão dữ đang gầm gừ cửa biển

Câu thơ "Mặc bão dữ..." là một lời thách thức. Bão có lớn đến đâu, có ghê gớm dữ dội đến đâu thì cũng không sao ngăn được tác giả thực hiện một lời hẹn:

Khi đã hẹn có thể nào không đến

Bão giông nào cản được sóng - vì - nhau?

Đọc đầu đề tập thơ "BAY VỀ PHÍA BÃO" ta có cảm giác rằng đây là một con người ngạo mạn. Nhưng khi đọc hết bài thơ cùng tên ta hiểu ra rằng: tác giả là một người đằm thắm, nặng tình và rất trọng chữ tín.

Vâng, đúng vậy, không trọng chữ tín thì làm sao có thể:

Bão giông nào cản được sóng - vì - nhau?
 

HP, 13/7/2013 - T.Đ.V.
___________

Ảnh trong bài: Bìa sách do nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo thiết kế.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 34: Hư cấu nghệ thuật trong phim “Mưa đỏ”
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 30: Khi ý tưởng bị đánh tráo
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 29: Phản biện ẩn danh - Dũng khí hay sự né tránh?
Trong Bàn tròn kỳ này, câu chuyện nói về hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Xem thêm
Thi pháp của thơ ngắn – Trường hợp Mai Quỳnh Nam
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 28: Minh bạch – từ chuyện nhỏ đến vấn đề lớn
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh
Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm