TIN TỨC
icon bar

Đọc xong buồn... mà không hiểu vì sao tôi buồn

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-07-30 16:36:49
mail facebook google pos stwis
647 lượt xem

KỲ 13

Giữa những ồn ào khen – chê quanh truyện Trăm Ngàn của một nữ tác giả xinh đẹp và rất đáng được tôn trọng, kỳ 13 của Bàn tròn Văn học xin giới thiệu một tiếng nói cũng không lên gân, không tranh biện quyết liệt, nhưng khiến người đọc phải dừng lại và tự hỏi: “Viết để làm gì? Và viết thế nào để không đánh mất chính mình?”

Theo nhà văn Lệ Hồng, tác phẩm dự thi có thể “vui chơi” theo cách của nó, nhưng người trao giải – và cả người đọc – cần giữ sự nghiêm cẩn tối thiểu, nếu không muốn “văn hóa đánh lừa” tiếp tục lan rộng và làm mòn dần sức đề kháng thẩm mỹ của xã hội.

Một bài viết ngắn, không nặng lý luận, nhưng có sức truyền cảm – bởi nó được viết từ trải nghiệm, từ nhân cách và từ tình yêu thực sự với văn chương.


 

ĐỌC XONG BUỒN... MÀ KHÔNG HIỂU VÌ SAO TÔI BUỒN?

Nhà văn LỆ HỒNG


Lâu lắm mới có “Hội nghị Diên Hồng” – cái bàn tròn văn học nội bộ này có vẻ là nơi quy tụ mấy cây bút “ngứa tay ngứa nghề”. Vì nội bộ nên tôi nghĩ mình cứ tha hồ bung lụa, mất gì đâu mà lo.

Từ lúc vào Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh, tôi chưa đóng góp gì, nên mặc nhiên nghĩ mình không nên lên tiếng. Nhưng nếu đứng ở góc độ người viết, tôi thường nói với học sinh thế này: “Người viết mang một sứ mệnh thiêng liêng, đó là mang ánh sáng vào tận cùng ngõ tối, là đưa bạn đọc đến mặt tích cực trong đời sống. Bởi nhiệm vụ của văn học là thế. Mà cái gì gắn mác thiêng liêng thì thường là… cô độc lắm!”.

Còn nếu đứng ở góc độ bạn đọc, tôi sẽ khóc khi một tác phẩm quá tệ lại được đầu tư hình thức hoành tráng và quảng bá công phu. Bởi càng rầm rộ, văn hoá đánh lừa càng giết chết khả năng thẩm thấu văn chương – mà văn chương lại là hồn cốt hình thành nhân cách người trẻ.

Tôi ủng hộ ai cũng nên viết bất cứ điều gì – đó là cách ta trải lòng, và là cách nâng niu phẩm giá cho chính ta trước hết. Nhưng khi đã mang đến công chúng thì tác phẩm ấy phải sạch về ngôn từ, chuẩn về văn phong, trân trọng văn hoá vùng miền, và cô đọng – sắc bén ít nhất ở mức trung bình trở lên.

Dễ dãi với con chữ là “coi nhẹ ta và cả bạn đọc”.

Vậy truyện ngắn Trăm Ngàn có mắc lỗi đó không? Thưa, dính cả hai!

Nhưng tác giả có quyền gửi đi bất cứ đâu. Chính người chấm giải mới phải nhọc công... mò chữ.

Phân tích cụ thể đã có nhiều người làm rồi. Với tôi, tác giả Trăm Ngàn đáng nể vì dám gửi dự thi. Chỉ tiếc, có lẽ bạn ấy chưa hiểu hết giá trị của con chữ nặng đến mức nào.

Cuộc chơi nào cũng cần công phu. Biết chơi và chơi đúng luật cũng là cách ta tồn tại. Với văn chương, điều đó lại càng nghiêm ngặt hơn.

Xin kể chuyện ngoài lề: Mấy năm trước có cuộc thi truyện thiếu nhi do một tờ báo lớn tổ chức. Hai nhân vật đoạt giải nhất – nhì lại chính là… trưởng và phó Ban giám khảo! Hài ghê không? Ai dám đăng đàn nào?

Thế nên, đến hẹn lại lên, trăm cuộc thi cứ mở, ai biểu nhào vô chi rồi ôm cục tức? Ai biểu đọc hết truyện đoạt giải chi rồi buồn... không hiểu vì sao tôi buồn?

Tình hình là… không có tình hình nào quan trọng hết. Xe chạy xăng còn chậm hơn xe điện thì văn chương có là gì!

Hãy là một bạn đọc thông minh. Như hội tiêu dùng vẫn dặn ta: “Hãy là người tiêu dùng thông minh”.
 

Rất mong tiếp tục nhận được nhiều bài viết, ý kiến phản biện hoặc góc nhìn học thuật liên quan đến truyện ngắn Trăm Ngàn cũng như các vấn đề văn học khác theo địa chỉ email: khoa7073@gmail.comChúng tôi sẽ ưu tiên chọn đăng trên Văn chương TP. Hồ Chí Minh những bài viết có tinh thần xây dựng, tên tuổi rõ ràng và có giá trị học thuật.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Minh bạch đến đâu là đủ? Và liệu chúng ta có đang đòi hỏi quá mức?
Mời bạn đọc cùng theo dõi bài viết của nhà văn Đặng Chương Ngạn — một tiếng nói tỉnh táo trong bão thông tin — và cùng Bàn tròn giữ vững tinh thần đối thoại xây dựng, công tâm, và văn minh.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 12: Ai mê cứ mê, còn gã thì hổng mê truyện này!
Một bài viết dễ thương, đúng chất “báo bổ”, và cũng là một dư vị khác lạ góp vào mâm Bàn tròn lần này – nơi mà mỗi tiếng nói đều có giá trị khi được gửi gắm với tinh thần xây dựng và vì văn chương một cách chân thành.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 11: Rơi tõm vào vực thẳm…
Với tiêu đề gợi hình Rơi tõm vào vực thẳm…, bài viết không chỉ phản ánh nỗi hụt hẫng của người cầm bút, mà còn phơi bày sự sụp đổ âm thầm của niềm tin.
Xem thêm
Một góc nhìn có thể không thuận nhưng cần thiết
Bàn tròn Văn học kỳ 10 trở lại với một tiếng nói… không êm ái, thậm chí có phần khá gắt, nhưng đáng để đọc: TS. Hà Thanh Vân, người vẫn kiên trì với góc nhìn phân tích trên cơ sở một kiến văn đáng nể, và không né tránh các câu hỏi về chất lượng thực sự của một tác phẩm văn chương.
Xem thêm
Có nhất thiết phải “xài thuần Nam Bộ” thì mới gọi là truyện miền Tây?
Dưới góc nhìn của một người làm thơ nhưng không thiếu lý luận, bà đặt Trăm Ngàn vào những câu hỏi không dễ trả lời
Xem thêm
Một truyện ngắn trung bình với những tín hiệu tích cực đáng mong chờ
Kỳ 8 này, chúng tôi xin giới thiệu một bài viết khá công phu của tác giả SƠN HÀ – “một giáo viên dạy văn bình thường” đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn nặng lòng với văn chương và nghề dạy học.
Xem thêm
Truyện ngắn “Trăm Ngàn”: Kẻ khen người chê, nghĩa là văn chương còn sống!
Bàn tròn Văn học tuần này xin giới thiệu hai status - hai góc nhìn mới: một người khen ngợi chân thành, một người phản biện chi tiết và không ngại “nói thẳng”.
Xem thêm
Trăm ngàn… câu hỏi sau một truyện ngắn
Chuyên mục Bàn tròn Văn học kỳ này trân trọng giới thiệu những ý kiến chọn lọc từ những người làm công tác chữ nghĩa hoặc yêu chữ nghĩa để cùng góp phần “làm tròn” hơn nhiệm vụ của một cuộc đối thoại văn chương chân thành.
Xem thêm
"Nhà là nơi có tình thương”
Bài viết được chia sẻ trên Facebook cá nhân của nhà thơ Lê Gia Hoài.
Xem thêm
Lạc giữa truyện ngắn “Trăm Ngàn”
Đọc truyện ngắn Trăm Ngàn, chúng ta luôn có một trạng thái bất an. Cứ phải véo vào tay xem mình có còn tĩnh trí nữa không, bởi ta có cảm giác như đang bị lạc trôi – lạc về địa lý, lạc về vùng miền, lạc về thời đại.
Xem thêm
Trăm ngàn câu chữ – trăm ngàn cách đọc
Một bài viết phản biển ý kiến của TS Hà Thanh Vân về truyện ngắn Trăm Ngàn.
Xem thêm
Hốc chọ - Trường ca thấm đẫm hồn quê xứ Nghệ
Nguồn: Nghệ An Cuối Tuần, số 15/6/2025.
Xem thêm
Những vết thương không khép – Một góc nhìn từ “Dọc đường máu”
Thơ Vương Cường không chỉ là hồi ức, mà còn là lời nhắc nhớ, để chúng ta không quên những trang sử bi tráng của dân tộc. Tạp chí Sông Lam trân trọng giới thiệu chùm 5 bài thơ rút từ tác phẩm này.
Xem thêm
Luẩn quẩn giữa yêu và đau
Anh nói về niềm tin, em nói về hoài nghi/ hai phía nối dài trên định mệnh ta đi
Xem thêm