TIN TỨC
icon bar

Từ motif cũ đến thông điệp nhân văn mới – một góc nhìn chuyên môn và cảm xúc

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-08-02 12:06:26
mail facebook google pos stwis
517 lượt xem

KỲ 18

Sau Trăm Ngàn, đến lượt Bờ sông lặng sóng – một truyện ngắn đồng giải Nhì khác của cuộc thi truyện ngắn 2022–2024 Báo Văn nghệ – được mang ra “soi sáng” tại Bàn tròn Văn học.

Nhà giáo, nhà khoa học Nguyễn Đức Hạnh – người từng dạy nhiều thế hệ học trò làm văn và đọc văn bằng một trái tim nhạy cảm và giọng nói truyền cảm – đã chọn cách tiếp cận điềm tĩnh và khách quan: ông không bàn chuyện giải, không truy xét chuyện mới–cũ theo thời thượng, mà lặng lẽ dẫn người đọc đi vào chiều sâu tâm lý và thông điệp nhân văn của tác phẩm.

Theo PGS.TS Nguyễn Đức Hạnh, từ motif cũ, cách kể cũ, Vũ Ngọc Thư vẫn mang đến một truyện ngắn tốt – nhờ biết giữ lại giá trị của những điều quen thuộc và gợi mở một cảm quan hiện đại về hậu chấn chiến tranh. Đặc biệt là cái nhìn đầy chia sẻ với người phụ nữ và trẻ em – những phận người thường bị khuất lấp sau vầng hào quang chiến thắng.
 

PGS.TS NGUYỄN ĐỨC HẠNH


BỜ SÔNG LẶNG SÓNG CỦA VŨ NGỌC THƯ – MỘT TRUYỆN NGẮN TỐT DÙ SỬ DỤNG CÁCH KỂ CŨ, MOTIF CŨ


Đây là truyện ngắn đồng Giải Nhì trong cuộc thi truyện ngắn 2022–2024 của Báo Văn nghệ. Tôi muốn phân tích, đánh giá tác phẩm này một cách khách quan – với tư cách một thầy giáo dạy văn – không liên quan gì đến chuyện giải thưởng. Một truyện ngắn đáng chú ý thì cùng đọc và bàn vậy thôi!

1. Một truyện ngắn nằm trong “dòng chảy” văn xuôi về “nỗi đau hậu chiến”

Đã có rất nhiều tác phẩm thành công ở mảng đề tài này: Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh, Bến không chồng của Dương Hướng, Mưa đỏ của Chu Lai... Vậy truyện của Vũ Ngọc Thư có gì mới? Có đóng góp gì cho dòng văn học đã rất đông đảo và nhiều thành tựu ấy?

2. Cách kể cũ, motif cũ – nhưng vẫn có cái mới đáng ghi nhận

2.1. Motif cũ đã từng gặp nhiều lần:
Người lính bị báo tử nhầm. Vợ ở nhà đi lấy chồng khác. Người lính trở về đối diện với bi kịch hậu chiến – hoặc ra đi, hoặc tha thứ trong đau khổ.

2.2. Cách kể cũ:
Đơn tuyến, kết cấu 5 phần theo truyền thống truyện ngắn.

* Thắt nút (tạo mâu thuẫn, dẫn đến xung đột):
– Bố về lúc chiều tối. Bảo Nhung thu xếp quần áo theo ông. Mẹ quỳ xuống xin cho Nhung ở lại. Thằng Cang ôm chân bố khóc đòi chị: “Nó tru lên...” – từ “tru” ở đây không phù hợp ngữ cảnh. Mẹ đổ vật xuống mâm cơm.
– Mâu thuẫn hình thành: Tại sao bố lại làm vậy? Mẹ có lỗi gì? Sao không đưa cả thằng Cang đi?

* Phát triển (mâu thuẫn đẩy lên cao):
– Bố và Nhung đến ở cùng chú Thân – người làm nghề nung gạch.
– Hồi ức: Bố nhận tin mẹ đi bước nữa khi ông cùng đồng đội tiến vào Sài Gòn.

“Gần mười năm ở rừng, ông chỉ mong hòa bình. Vậy mà khi đất nước hòa bình, ông không biết niềm vui chiến thắng, ông không có nhà để về...”
– Có lần bố lén về lại nhà cũ. Đoạn văn này rất hay:
“Đã có lần bố tôi về nhà (...) Đêm tháng Chạp trời lạnh thấu xương, bố đứng trân trân nơi cổng nhà từ nửa đêm tới gần sáng (...) Vội vã ra ga bắt chuyến tàu vào Nam.”
– Trở lại hiện tại: Năm năm bố con Nhung sống cùng chú Thân – một cựu chiến binh từng chịu nhiều mất mát.
– Tình cảm Nhung dành cho chú Thân, cách xây dựng tình huống éo le khiến người đọc hồi hộp.
– Hồi ức: Nỗi đau của mẹ chưa được đào sâu tương xứng, nhưng có đoạn rất đẹp và ám ảnh:
“Nửa đêm, sân nhà tôi hoang vắng, mảnh trăng nhỏ cong vắt vẻo trên nền trời, mẹ tôi ngồi nơi hiên cửa...”

– Ba năm sau lễ truy điệu, mẹ tái giá với chú Huấn, sinh ra Cang.
– Nỗi đau của người bố không thể hiện bằng độc thoại nội tâm mà thông qua hành vi – tạo hiệu quả “càng câm lặng, càng sâu xoáy.”

2.3. Đỉnh điểm (xung đột phải được giải quyết):
– Chú Huấn gặp bố, nói rằng sau khi ông đưa Nhung đi, chú cũng đưa Cang đi. Phải chăng cả hai muốn tỏ ra cao thượng, nhường Mai cho người kia?
– Bố quyết định đưa Nhung trở về.

2.4. Mở nút:
– Chú Huấn – thương binh – đã ra đi.
– Năm năm, bố sống như một cái bóng. Chú Thân tới và “gỡ rối” tâm trạng bố, tạo cái kết đoàn viên cho cả nhà – dù hơi gượng, nhạt và thiếu sức thuyết phục.
– Tình yêu của Nhung dành cho chú Thân được giải quyết hợp lý:

“Gục vào vai áo chú Thân, thấm ướt những giọt lệ cuối cùng, biết sau này không thể khóc như thế được nữa...”

3. Giữa bao cái cũ, cái mới ở đâu?

Dù đề tài, kết cấu, motif cũ... nhưng thông điệp nghệ thuật mới – được gói trong lời chú Thân nói với bố:

“Anh mới cần phải trút bỏ nỗi day dứt chứ không phải chị (...). Bệnh anh không nặng mà nó kiệt quệ bởi tinh thần anh bị bào mòn...”

Vậy lỗi có phải chỉ do chiến tranh đã nhàu nát nhân hình và nhân tính – như Kiên trong Nỗi buồn chiến tranh, Hai Hùng trong Ăn mày dĩ vãng? Đúng, nhưng chưa đủ. Họ còn tự giày vò mình trong bi kịch gia đình. Người vợ không có lỗi. Người lính không tự giải thoát được cho mình thì sao giải thoát được cho vợ, cho con?
Bởi lẽ, phụ nữ và trẻ em mới là những thân phận chịu tổn thương khủng khiếp – cả trong và sau chiến tranh. Người bố ấy vừa là nạn nhân, vừa là “thủ phạm” – làm vợ con khổ theo chính nỗi đau của mình.

Có thể mượn lời Nam Cao để khẳng định thêm tính nhân văn mới mẻ của truyện:

“Cuộc đời làm cho chúng nó khổ. Rồi đứa nọ tưởng đứa kia làm cho mình khổ. Thế rồi chúng nó làm khổ nhau...”

4. Một truyện ngắn khá!

Dù chưa mới về nghệ thuật tự sự, nhưng mới về thông điệp nghệ thuật.

Gợi ý thêm:
Cái kết đoàn viên hơi dễ dãi. Nên có một biến cố đặc biệt giúp người bố “bừng tỉnh”!
Chúc tác giả viết hay hơn ở những truyện tiếp theo. Các thầy cô dạy văn THCS–THPT có thể tham khảo truyện này làm ngữ liệu ngoài SGK.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 34: Hư cấu nghệ thuật trong phim “Mưa đỏ”
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 30: Khi ý tưởng bị đánh tráo
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 29: Phản biện ẩn danh - Dũng khí hay sự né tránh?
Trong Bàn tròn kỳ này, câu chuyện nói về hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Xem thêm
Thi pháp của thơ ngắn – Trường hợp Mai Quỳnh Nam
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 28: Minh bạch – từ chuyện nhỏ đến vấn đề lớn
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh
Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm