- Thơ Nguyên Hùng
- Cuối năm Ất Tỵ nhìn lại bốn chân dung văn chương tuổi Tỵ
Cuối năm Ất Tỵ nhìn lại bốn chân dung văn chương tuổi Tỵ
Cuối năm Ất Tỵ, khi thời gian lắng lại, đọc lại những gương mặt tuổi Tỵ trong Ký họa thơ, dễ nhận ra một mạch chảy chung: chiến tranh – hậu chiến – và những dư âm còn lại trong đời sống tinh thần con người. Tuổi Tỵ trong văn chương thường không ồn ào, nhưng lại là nơi tích tụ nhiều trải nghiệm, nhiều mất mát và suy tư dài lâu về thân phận, ký ức và trách nhiệm của người cầm bút.

Với Giang Nam, chiến tranh đi vào thơ bằng giọng trầm của ký ức quê xứ, nơi tình yêu riêng hòa trong vận mệnh chung, từ Sớm với Chiều đến những mùa xuân không tuổi. Nguyễn Trọng Oánh mang đến cái nhìn khắc khổ của người lính bước ra khỏi chiến tranh, qua Đất trắng, Những ngày đẹp nhất – nơi hậu chiến hiện lên với những vết thương không dễ lành. Phạm Tiến Duật để lại dấu ấn rực lửa Trường Sơn qua bài thơ về tiểu đội xe không kính, Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây, nhưng phía sau hào quang là một hành trình thơ nhiều trăn trở trong những năm tháng hậu chiến đầy va đập. Còn Diệp Minh Tuyền, bức ký họa nghiêng về chiều sâu chiêm nghiệm, từ người lính đến người viết giữa đô thị hậu chiến, với những bài ca người lính, bài ca thành phố mang theo nỗi buồn lặng và niềm tin bền bỉ.
Bốn bức ký họa – bốn đời viết – gặp nhau ở điểm chung của tuổi Tỵ: đi qua chiến tranh không bằng những tiếng hô hào, mà bằng sự lặng lẽ chịu đựng; bước vào hậu chiến không bằng hào quang, mà bằng những câu chữ chậm rãi, để thời gian tự trả lời giá trị.
Khép lại năm Ất Tỵ, đọc lại những bức ký họa này, như một cách lắng nghe chiến tranh đã đi qua con người ra sao – và con người đã mang theo những gì vào những năm tháng hòa bình.







