TIN TỨC
icon bar

HOANG - Truyện ngắn Hoàng Quỳnh Anh

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2023-06-23 20:02:24
mail facebook google pos stwis
4542 lượt xem

Truyện ngắn của HUỆ HƯƠNG HOÀNG

Đó là vào năm 3021. Hoang phóng con xe mô tô Ninja 500 mã lực như một quả cầu năng lượng bay vèo vèo trên con đường xuyên nam-bắc bạc phếch và ngoằn nghèo như một con rắn dưới ánh mặt trời.

Thế giới vừa trải qua cuộc chiến tranh tranh sinh học kéo dài mấy thập kỷ. Những đất nước phía bên kia bán cầu đã trở nên hoang vu vì dịch bệnh. Đất nước của hắn cũng chả tử tế hơn. Vẻ tiêu điều xơ xác hiện lên trên bộ mặt thiên nhiên và trên những gương mặt người. Những con sông giờ chỉ còn là bóng dáng bởi những lòng sông cạn chạy ngoằn ngoèo thành những thung lũng trắng rát bên cạnh những con đường. Xe cộ lại qua như dệt cửi. Bầu không khí mờ mờ dẫu mặt trời đang ở trên dỉnh đầu, giữa một quầng sáng như cái vương miện bằng bụi. Thỉnh thoảng một thị trấn, thị tứ lầm lũi xuất hiện 2 bên đường với những dải băng rôn đỏ choách đang công kênh cho những sự kiện chính trị nào đó. Những dãy nhà cũ kỹ không còn bắt ánh sáng. Cây cối cũng lơ thơ như tóc của lão hói trung niên. Những dãy núi nham nhở phía sau những thị trấn cả trăm năm nay chỉ mọc rêu. Cây cối đã không còn có thể mọc lại trên những mảnh xương vụn của núi. Những gương mặt người khó biết trẻ hay già mua bán bên đường buồn hiu hắt, như không có chút niềm vui sống nào.

Giảm ga và phanh đột ngột, chiếc mô tô dừng ngắc không một chút chao đảo. Hoang dừng lại một thị tứ, ghé ngồi xuống chiếc ghế mây của trạm năng lượng bên đường, gọi một suất cà phê cùng chiếc bánh ngọt, ngồi ngẫm nghĩ như một con người.

Cách đây 30 năm, Hoang được chế tạo trong một phòng nghiên cứu khoa học bí mật của nhà nước bởi một cặp nhà khoa học hàng đầu 1 nam 1 nữ. “Cha” và “mẹ” của hắn đã kỳ vọng rằng hắn sẽ là một anh người máy xuất sắc mà nhờ đó họ ghi điểm cao với cấp trên khi hắn giúp cho bộ máy chính quyền kiểm soát được những bất đồng chính kiến trong cái thời buổi nhiễu nhương loạn lạc này. Và quả thật, hắn đã đáp ứng còn trên cả kỳ vọng đó. Sau khi trình làng hắn một thời gian không lâu, cả cha và mẹ hắn đều được lên chức. Cha hắn làm trưởng phòng thí nghiệm và mẹ hắn giữ chân nhóm trưởng chuyên nắm giữ những dự án quan trọng hàng ngàn tỷ.

Với phần mềm trí tuệ nhân tạo đã được cài trong bộ não, hắn chỉ cần mỗi ngày lướt trên mạng xã hội Woabo  một giờ đồng hồ, thì tất cả những bài viết có tính nhạy cảm với sự an nguy của chính quyền đã được hắn đánh dấu lại nhờ những từ khóa được găm vào trong bộ nhớ của hắn. Rồi với sự tổng hợp thông tin vô cùng tinh tế, và sự tổng hợp này mỗi ngày mỗi đầy lên, cùng với khả  năng lọc và phân tích thông tin ngày mỗi thiện xảo theo thời gian, hắn lên bài phản bác. Chỉ cần vài ba câu thâm thúy còn hơn văn chương của con người, lập tức hàng ngàn “con bò” (tên mà cư dân mạng dùng để gọi những tên người ăn lương nhà nước chỉ để suốt ngày cào bàn phím chửi bới nhau trên mạng) nhận được tín hiệu và nhao vào đánh hội đồng những kẻ phản động kia. Lũ bò này, xét về độ thông minh và thuộc tính, quả thật rất đồng nhất với lũ bò 4 chân gặm cỏ trên đồng. Chúng cứ ràn rạt theo hiệu lệnh của gã, và không bao giờ có một chút khả năng phân tích thông tin nào. Tuy nhiên, chúng khác hẳn gã ở chỗ, chúng là những con người, có vợ con, có vui buồn, có toan tính... Đôi khi, không hiểu sao, hắn thèm cái tính người ngu ngu ngẩn ngẩn ấy của chúng, ước một lần được cảm thấy muốn khóc, muồn cười, hay ghét bỏ một kẻ nào khác.

Hắn cũng lập trên mạng xã hội cả ngàn cái nickname ảo. Mỗi nick một gương mặt, một phong cách giao tiếp, thậm chí, còn có cả thân thế trích ngang như thật. Lũ người máy ảo này hoạt động khéo đến nỗi không ai biết đó là gì. Và vô cùng hiệu quả trong việc tạo ra những làn sóng “gạch đá” trên mạng xã hội. Vô phúc cho kẻ bất đồng chính kiến nào rơi vào tầm ngắm của gã. Sẽ chỉ có nát nhừ hết tất cả những gì mà lũ người gọi là danh dự, niềm kiêu hãnh, và tham vọng làm nhà giáo dục, khai mở dân trí.

 Trên mạng Woabo, còn có một cộng đồng những kẻ người ủng hộ một cách nhiệt tình chân thật cho những bài viết của hắn, cho cái tư tưởng mà hắn tung ra. Ví dụ như: Bảo vệ chế độ là tối quan trọng. Việc bàn luận về con đường của dân tộc, không phải là việc của cần lao, lạm bàn như vậy là ngu ngốc hợm hĩnh. Thật ra thì không phải tư tưởng của hắn, là của lãnh đạo đã qua cha mẹ hắn mà truyền đạt lại cho hắn. Hắn nhận thấy họ cũng “bò” hệt như lũ bò người ăn lương để làm việc trên mạng, vì họ  hoàn toàn không có khả năng nhận ra những kỹ thuật ngụy biện của hắn, hay không kiểm tra được nguồn gốc thông tin mà hắn đưa ra. Trong đó có rất nhiều khi, hắn phải dựng ra thông tin- vì nguyên tắc mà  cha mẹ hắn đặt ra là “mục đích là tối hậu, phương tiện không quan trọng”.  

Từ khi hắn xuất hiện, nhiều kẻ bất đồng chính kiến đâm ngần ngại, Không còn dám hung hăng như trước nữa. Nói gì thì nói, những câu chửi bới, giống như những đống phân vứt vào nhà người ta, không làm chết người nhưng lại rất khó chịu đựng. Chỉ còn lại những kẻ cộm cán vẫn tiếp tục bất đồng. Đến đây thì hắn không còn nhiệm vụ. Trách nhiệm là của chính quyền. Hắn vừa nhận được thông tin, một tên cộm cán, lâu nay tuyệt thực trong tù, sắp chết, và dân tình lại như lên đồng trên mạng. Lũ người chia làm 2 phe ném đá nhau chát chúa:, lũ bò và phe còn lại, mà theo hắn thì lũ này cũng không hơn gì nhiều lắm về năng lực. Tuy nhiên, có cái gì đó khác hẳn nhau về độ quyết liệt. Lũ người bất đồng kia, cho hắn cái hình ảnh của những đám than rực âm ỉ cháy, luôn chực bùng lên thành đại thiên tai.  Nhưng hắn chưa nhận được lệnh, nên cũng chưa làm gì.

Khi mới sinh ra, hắn chỉ như một cái máy thuần túy với một nhiệm vụ duy nhất. Nhưng là một trí tuệ nhân tạo, nên hắn có được khả năng tự học hỏi rất cao. Ngoài thời gian ngắn thực hiện nhiệm vụ, hắn lên mạng tìm tòi cả những gì không được yêu cầu. Rồi một ngày, hắn gặp một bài thơ của một cô gái xinh đẹp. Chẳng hiểu sao, ngôn ngữ và gương mặt cô gái đã làm cho bên trong cơ thể hắn rung lên một dao động với tần số lạ. Ngỡ ngàng với điều xảy ra, hắn lục tung tất cả những kiến thức đã có, và những kiến thức mới trên mạng. Câu trả lời được để ở trạng thái không khẳng định: Có phải hắn đã có cái gọi là xúc cảm của con người?

Vì cha mẹ hắn đã không đưa vào trong bộ não của hắn một giới hạn, nên hắn mặc sức tìm kiếm và làm những gì hắn muốn. Ngoài thời gian làm nhiệm vụ, hắn học làm thơ, tìm những cô gái trên mạng để buông lời tán tỉnh như một con người thực sự. Và không cô nào mảy may nghi ngờ. Cô nào cũng chết mê cái hình ảnh đẹp đẽ mà hắn chưng trên mạng xã hội, cũng như những bài thơ ngăn ngắn ngồ ngộ của hắn.

Rồi hắn chợt nghĩ ra: hắn sẽ ra khỏi cái phòng thí nghiệm để tìm kiếm những trải nghiệm mà lũ người ngô nghê kia có được. Hắn liền chọn một cô người, trong số các cô đang kết thân với hắn trên mạng xã hội để hẹn hò. Không khó khăn gì, để hắn hẹn được một đêm với cô kia trong một khách sạn hạng nhất. Hắn vẫn chưa có khái niệm về sự sang trọng hay nghèo hèn, đẹp hay xấu. Là cô kia quyết định thay hắn. Thậm chí hắn cũng không biết rằng, vào khách sạn thì phải trả tiền.

Trời xẩm tối, hắn ra khỏi phòng thí nghiệm. Cha mẹ hắn cũng như nhân viên đều đã ra khỏi cơ quan, việc mở khóa các cánh cửa thì hắn không khó khăn gì. Đi qua cổng, mấy anh lính trẻ tưởng hắn là một cán bộ của phòng đi làm về muộn nên cũng không hỏi han. Phải nói thêm là, cha mẹ hắn vì đã coi hắn là đứa con rứt ruột trong cuộc đời khoa học của họ, nên đã dồn hết mọi khả năng có thể cho hắn. Ngoài việc cho hắn một trí tuệ mở siêu phàm, còn trang bị cho hắn một thân hình rất đẹp đẽ. Vóc dáng cao ráo rắn rỏi. Gương mặt ô van với cặp mắt sáng. Làn da nâu ánh che phủ khắp những chỗ nào không phải là lông hay tóc, còn những mớ lông tóc màu nâu đen thì làm cho cơ thể hắn đẹp đến siêu thực. Bộ quần áo hắn mặc trên người cùng đôi giày cũng đủ thời trang. Với dáng mạo của người đàn ông chừng 35 tuổi, vẻ như cha mẹ hắn đã sáng tạo ra hắn với một sự thăng hoa tận cùng của nhục dục vậy.

Dù là lần đầu tiên ra ngoài, hắn không khó khăn gì để định vị đường đi. Vì cả cái tập đoàn Woabo đang ở trọn trong bộ não của hắn cùng với cái phần mềm bản đồ. Hắn nhận thấy không gian thực không hoàn toàn như không gian ba chiều trên mạng. Cặp mắt hắn quét khắp và thu lại cất giữ hình ảnh của hàng cây hai bên đường đi, những dãy cửa hàng rực sáng, con kênh tiêu nước chảy lờ đờ bốc mùi thum thủm và những cái quán ba xập xình… Những dòng người đi bộ trên đường thoăn thoắt, gương mặt dấu trong bóng tối…   

Người phụ nữ đã trung niên mở cửa sau 2 tiếng gõ cửa của hắn. Chị ta ngoắt ngoảy cái mông tròn và nghển cặp môi đỏ choách cùng đôi má phinh phính chìa ra cho hắn. Hắn đã biết khi đàn ông và đàn bà gặp nhau thì sẽ thế nào, nên duyên dáng hôn lên cặp môi người đàn bà. Rồi chỉ trong nháy mắt hắn đã thu gọn toàn bộ dáng hình người đàn bà vào trong bộ não, cùng với một đánh giá máy móc: tám điểm trên mười. Đồng thời, lướt một vòng thông tin đã có sẵn trong não, hắn biết ngay là hắn đang gặp ai: chính là một quan bà cấp trung ương, là sếp của cha mẹ hắn. Nhưng với hắn, những điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì khác với việc chị ta chỉ là một người đàn bà bất kỳ ngoài đường. Nên hắn im lặng. Còn người đàn bà không hay biết hắn là một người máy, dù đã từng xem hắn trình diễn ngày ra mắt đầu tiên. Có lẽ chị ta nghĩ rằng vẻ quen thuộc của hắn là do đã giao lưu trên mạng nhiều mà có.  

Quả thật người đàn bà xứng đáng được điểm tám. Chị ta dong dỏng cao. Nước da trắng hồng tuyệt hảo dưới mái tóc dày đen nhánh. Cái eo như con kiến làm nổi bật vòng mông khủng ngoắt ngoảy theo mỗi bước chân đang dính cặp bên hắn. Chiếc váy dây mỏng tang xòe rộng và ngắn như của cô con gái mới lớn đập đập lên hai bắp chân tròn trịa lại rất ăn nhập với toàn bộ cơ thể trắng loát của người đàn bà. Hắn nói :

  • Anh lần đầu tiên gặp đàn bà đấy. Em hướng dẫn anh nhé. Người đàn bà phá lên cười. Chị ta nghĩ là hắn nói đùa.
  • Được. Nếu anh còn trong trắng thế thì em sẽ đưa anh lên đỉnh.

Hắn hỏi: Lên đỉnh là sao?

Chị ta nói: Ủa không biết thật á? Được rồi. Anh sẽ biết ngay thôi.

Đêm đó, hắn đã gặp lại cái rung động của lần đầu tiên khi hắn gặp bài thơ và gương mặt của cô gái, nhưng với một tần số và biên độ cao hơn rất nhiều. Sau này, hắn vẫn gặp gỡ người đàn bà đó khi chị ta có thể. Chị ta thường hãnh diện nói với hắn, chị ta là bậc thầy trong tình dục. Cũng thường nói rằng chị ta rất yêu hắn. Yêu cái dáng vóc đẹp đẽ và sức mạnh của hắn. Có lần chị ta nói:

  • Nè. Tại sao em có lúc cảm thấy anh rất quen thuộc. Có lúc lại cảm thấy anh rất lạ lùng. Là sao?

Hắn không trả lời. Có cái lạ mà hắn không thể giải thích được, hắn mỗi ngày mỗi cảm thấy sức hút của người đàn bà.  Hắn tự nghĩ: nếu mình bị cuốn hút vì tình dục, thì phải chăng mình thành người thật rồi?

Để kiểm chứng mối nghi ngờ của mình, hắn hẹn hò thêm nhiều cô gái khác. Cô gái thứ hai mà hắn hẹn là một cô gái còn trẻ, đến từ một vùng quê. Cô gái này đã cho hắn một trải nghiệm mới. Hắn cảm thấy cô như một nguồn thông tin mới mẻ thôi thúc hắn muốn tìm hiểu. Kể cả cái rung động của con chip đặt sâu trong lồng ngực của hắn cũng mơ hồ khác. Nhưng lần này thì hắn gặp nạn. Sau buổi hành sự, cô gái õng ẹo hỏi hắn: anh sẽ cho em tiền chứ? Hắn ngơ ngác. Và khi cô gái bỏ đi sau một tràng chửi rủa: “anh bảo tui phải cạp đất mà ăn sao” và “nhớ trả tiền khách sạn đó” thì hắn phải xẹt tia hồng ngoại để dò xem khi nào thì có thể trốn ra khỏi khách sạn. Giờ thì hắn biết thêm một tiên đề: để du nhập được vào thế giới con người, phải có tiền!

Giải bài toán: lấy đâu ra tiền? Hắn đi đến một kế hoạch sẽ khai thác từ chị nhân tình xinh đẹp làm quan kia. Và quả thật người đàn bà đó đã rất hào phóng sau một đêm mù mịt thỏa thuê. Kể từ đó, hắn mặc sức đi đêm với những cô gái trẻ giữa những lần gặp tình già. Cho đến khi hắn nhận thấy, hắn đã nghiện tình dục hệt như một con người. Hắn đê mê trong khi giải quyết những cơn nghiện và sung sướng khi bộ nhớ của hắn tự khởi động đào lên trước mắt hắn hình ảnh của những cuộc làm tình triền miên bất tận của hắn.

Một ngày, trong lúc lục lọi trên mạng, hắn chợt phát hiện ra: hình như thế giới con người không chỉ có tình dục? Vì hắn thấy người ta có rất nhiều những hoạt động khác: buôn bán, kinh doanh, xây dựng... Hắn nghĩ mình có thể làm được những chuyện còn to lớn hơn những đại gia mà hắn đọc thấy trên mạng. Hắn bèn đem chuyện đó bàn với người tình. Chị ta nói:

  • Kiếm tiền a? Hay đấy. Có thể hack vào các máy chủ ngân hàng để kiếm tiền. Việc đó đối với anh rất dễ mà?
  • Không. Anh muốn trở thành một đại gia thực sự. Không phải là một tên trộm.
  • Được! Chúng ta sẽ nghĩ cách để những dự án khủng nhất về tay chúng ta.

Hai người bàn nhau. Không khó để hắn hack vào hệ thống máy chủ của Chính phủ. Ở đó, hắn tìm thấy những dự án đã được triển khai, những dự án mới chỉ có đề cương, những dự án mới chỉ có cái tên… dự án nào cũng hàng ngàn tỷ. Chị nhân tình bảo hắn chọn phương án ít rắc rối nhất. Chẳng tội gì. Hắn chọn lấy một dự án về xây dựng căn cứ quân sự, trị giá hai trăm ngàn tỷ. Rồi lập một tập đoàn ảo trên mạng. Chỉ vài giờ đồng hồ sau, tên của cái tập đoàn này đã ngập tràn trên mạng với những bài báo ca ngợi hay phóng sự về một tập đoàn huyền bí đã lâu đời gây dựng uy tín làm ăn, còn ông chủ là một người có tên tuổi lẫy lừng trong nhiều địa hạt bất động sản, đá quý hay ngân hàng. Vài tài khoản được lập ra. Và hắn hack máy chủ ngân hàng để chuyển vào đó một số tiền để làm vốn điều lệ. Rồi một quyết định của thủ tướng chính phủ được hắn thảo chỉ trong nháy mắt với dấu và chữ ký tươi rói.   

Dự án được thực hiện ở một cái vịnh gần biên giới phía bắc của đất nước. Từ đó, hắn và chị nhân tình thường đi đi lại lại giữa thành phố này với khu dự án cách cả ngàn cây số. Có khi đi bằng máy bay công vụ, có khi là máy bay riêng do hắn lái. Cũng có khi đi bằng xe mô tô. Công trình đã xây dựng được hơn nửa. Giờ đây hắn đang trên đường đến đó vì cú điện thoại của nhân tình. Có một việc gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.

Hắn ném cái thẻ cho cô nhân viên bán xăng để thanh toán tiền. Rồi đứng dậy. Lên xe phóng vèo một cái, để lại cái trạm xăng cũ kỹ một đám bụi mù rồi mất hút. Cô gái bán xăng nhìn theo nói: Òa. Người đâu mà đẹp như tài tử Rorobay vậy. Người đàn ông lớn tuổi làm cùng nói:

  • Cô cứ thấy thằng nào đẹp trai là mê mẩn vậy, có ngày chết trợn mắt đó.
  • Mất gì đâu mà không ngắm hả. Sinh ra hai con mắt sáng lừng mà để làm gì? Cô gái đáp.

Hai tiếng đồng hồ sau, vượt đoạn đường hơn ngàn cây số, hắn đã tới nơi. Đưa xe mô tô vào bãi để xe, hắn đi qua 4 cái cổng mà những tay bảo vệ mang quân phục chỉ giơ tay chào nghiêm trang: các camera đã ghi nhận hắn là một quân nhân cao cấp có tên trong ban lãnh đạo của quân đoàn.  

Chị nhân tình đang đợi hắn ở căn phòng cuối cùng của dãy hành lang dài dằng dặc. Khác hẳn mọi lần, các cuộc gặp thường bắt đầu bằng một cuộc ái ân mãnh liệt. Lần này chị ta nói ngay:

  • Anh phải xử lý ngay vụ này. Không chậm trễ một giờ.
  • Chuyện gì vậy?

Chị ta ném ra một tập hồ sơ giấy:

  • Anh phải xử lý làm sao tên em và chữ ký của em mất tích trong tất cả đống hồ hơ này, cả trên giấy và trên mạng.

Hắn lướt cặp mắt hồng ngoại lên chồng hồ sơ. Rồi mở máy tính. Hắn hỏi:

  • Sao tôi đã không có thông tin gì về vụ này?
  • Thì nhiều chuyện. Có phải chuyện nào cũng cần nói đâu. Vụ này em tham gia chủ yếu là nể ông xếp cũ. Giờ ổng về vườn rồi. Ông Bạch có lẽ muốn thanh trừng tận gốc nên bới vụ này. Mình chỉ là người ký quyết định cho phép. Chứ lợi lộc ăn thua gì.
  • Vậy có cần khóa lại cả vụ này không?
  • Không! Kệ cho chúng nó chết với nhau. Mình có thể nhắm cái ghế bộ trưởng của tay Đỏ.  
  • Hồ sơ lưu trên mạng thì không có vấn đề. Còn hồ sơ giấy hiện nay nằm ở đâu?
  • Theo chỗ em biết, hồ sơ giấy chỉ lưu một chỗ thôi. Là tòa nhà lưu trữ hồ sơ của Bộ Công An. Anh phải vào đó, và tìm cho được. Bất cứ tờ giấy nào có chữ ký của em, hay có tên em thì đều phải hủy cho hết. Khó đấy. Nên phải cẩn trọng.

Hoang lướt một vòng mạng. Đây là vụ một công ty viễn thông của nhà nước mua lại một công ty truyền hình tư nhân vốn chỉ có giá trị chừng nửa ngàn tỷ đô với giá 9 ngàn tỷ đô. Hắn cũng thấy la liệt những bài báo hóng hớt đưa tin về việc 4 công ty đã được lập ra chỉ để hợp thức hóa việc định giá cái công ty truyền hình này. Chuyện chủ tịch hội đồng quản trị của công ty truyền hinh là em trai một nhà tài phiệt có khả năng chi phối cả bộ máy. Chuyện ông bộ trưởng Đỏ đã bị bắt tạm giam để điều tra. Một vài bài viết trên mạng còn hóng hớt cả chuyện chị nhân tình của hắn từng là nhân tình của cựu thủ tướng Hung, lần này không thể thoát dính chưởng…

Chị nhân tình ngồi bên cạnh nói:  

  • Thật ra, ông Vin đã trả lại cho nhà nước chỗ 9 ngàn tỷ đó rồi. Nên vụ này Nhà nước chẳng thiệt gì. Tuy nhiên, họ vẫn không tha cho tay Vương. Họ sẽ ép hắn tội đưa hối lộ. Và như vậy ông Đỏ và mấy tên đã ăn chia chỗ đó cũng không thoát được vì tội nhận hối lộ. Có lẽ ông Bạch muốn vào tận hang bắt cọp đây. Chứ có bao nhiêu vụ cả trăm ngàn tỷ mà có sao.
  • Cọp là ai?
  • Là ông Hung đó. Chẳng phải tập đoàn Mob là con gái ông ấy làm chủ tịch sao? Mình cũng lỡ ăn chia một ngàn tỷ từ chỗ đó rồi. Phiền phức! Có chút tiền mà phải ký vào cái quyết định thay lão Đỏ. Tại mình cũng muốn báo ơn với ông Hung nữa. Cũng may mình kịp làm thân với ông Bạch. Ông ấy đã bắc cho một tấm ván mà lên tạm bờ. Chứ không giờ mình ngồi trong khám với lão Đỏ rồi.

Sau hai tiếng đồng hồ, hắn đã gỡ hết tất cả những bài báo có nhắc đến tên chị nhân tình của hắn, và kịp nhảy vào trang web của bộ truyền thông, cùng tất cả những trang mạng của các cơ quan có liên quan, hủy toàn bộ những trang hồ sơ cần xóa, và sửa đổi một số hồ sơ khác. Sau khi quét một lượt các trang mạng để chắc chắn rằng, đã thay đổi hay xóa hết những thông tin cần thiết, hắn nói:

  • Xong rồi. Giờ anh đến bộ Công an.

Chị nhân tình ôm lấy hắn, kiễng chân đặt lên môi hắn một nụ hôn nóng bỏng và quyến luyến:

  • Mau quay trở lại nhé yêu. Cẩn trọng!     

Đường đến thủ đô, nơi bộ Công an đóng không xa. Chỉ bằng nửa đoạn đường mà hắn đã đi sáng nay. Nên chỉ ba mươi phút hắn đã dừng mô tô trước cổng Bộ. Hắn trình cái thẻ căn cước cán bộ cấp cao của cục An ninh cho gác cổng. Rồi sải những bước chân dài vào bên trong. Đọc cái sơ đồ phòng, không thấy chỗ nào là phòng lưu trữ, hắn dùng cặp mắt hồng ngoại quét một lượt khu nhà cao tầng đồ sộ có hàng ngàn phòng và rất nhiều ngóc ngách. Rồi bước vào một hành lang vắng vẻ. Hành lang này dài dẫn mãi ra phía sau có một cái cửa. Mở cánh cửa không mấy khó khăn, hắn thấy một khu vườn um tùm mênh mông. Quay ngược trở lại, thử mở tất cả những cánh cửa gần đó không thấy gì bất thường, ngoại trừ một cánh cửa mà hắn vừa đụng vào thì chuông báo động vang lên. Lập tức rút từ trong túi ra một thanh thép nhỏ, hắn nhanh chóng mở được cái khóa cửa to đùng. Mở được cánh cửa này thì chuông báo động tắt. Hắn lại gặp tiếp một cánh cửa phía trong. Lần này thì chuông báo động kêu to không dứt, buộc hắn phải bẻ khóa nhanh chóng. Theo cái cầu thang dẫn xuống dưới, hắn nhìn thấy một tầng hầm mênh mông dưới lòng đất, mà hắn đoán là chiếm hết cả diện tích nền mòng của khu nhà. Không lãng phí một giây, hắn lục tung hết những giá tài liệu mà hắn phán đoán là nơi lưu trữ tái liệu mới. Cuối cùng thì thấy một cặp hồ sơ đề bên ngoài: GAV. Lấy hết tất cả những hồ hơ có tên chị nhân tình, hắn thay vào đó những tờ hồ sơ mới, mà toàn bộ chữ ký đều là của bộ trưởng Đỏ. Vừa xong thì cửa hầm xịch mở, mấy cảnh sát nhảy vào tay lăm lăm súng. Nấp phía sau những chiếc kệ tài liệu kín mít và nặng nề, hắn luồn ra phía cửa. Bằng một động tác gọn lẹ như của một tay sát thủ chuyên nghiệp, hắn quật tay cảnh sát canh cửa lăn quay không kịp kêu một tiếng. Rồi chạy như bay ra phía cổng. Hòa vào dòng cán bộ vừa hết giờ làm việc đang đi ra khỏi cổng. Hắn lên xe mô tô và phóng với tốc độ ba trăm ki lô mét giờ. Về đến khu dự án, chị nhân tình còn ngồi chờ bên ghế sô pha. Hắn nói trong vòng tay ôm của chị nhân tình:

  • Xong rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên Bộ Công An bị đột nhập. Lần sau thì không có dễ dàng vậy nữa đâu.
  • Sẽ không có lần sau đâu. Yêu. Chúng ta sẽ không để rơi vào tình cảnh như vậy một lần nữa.

Rồi thị nói thêm:

  • Nhưng giờ công việc quan trọng nhất đang chờ anh đây: giúp em làm một Cleopad.

Hắn im lặng. Hắn luôn chấp nhận tất cả những đề nghị của chị nhân tình mà không phản ửng: không hỏi lý do, không phân vân so bì, không đòi quyền lợi. Hắn vẫn chưa có được khả năng đó.

Ngày hôm sau, tại bộ Công An, ông bộ trưởng đang trao đổi với cục trưởng Cục điều tra:

  • Có gì bất thường nhất trong chuyện này?
  • Điều bất thường là mới hôm trước, anh em khẳng định là quyết định cho mua GAV là do thứ trưởng ký. Giờ lại thấy do bộ trưởng ký.
  • Vậy thẩm định chữ ký chưa?
  • Dạ rồi. Là chữ ký thật. Tuy nhiên có một điểm lạ lùng.
  • Là gì vậy?
  • Đó là nếu là chữ ký tươi thì thường các chữ ký của một người sẽ giữ nguyên những đặc điểm quan trọng, nhưng hai lần ký khác nhau sẽ khác nhau. Ở đây, chữ ký của bộ trưởng Truyền thông trên mấy tờ hồ sơ giống hệt như thể được nhân bản.
  • Vậy có thể khẳng định một trong những chữ ký đó là giả không?
  • Không ạ. Không có căn cứ luật quy định.

Ở một không gian khác- không gian mạng, bỗng dưng mất biến những bài báo viết về vụ án tham nhũng GAV. Các tay anh hùng bàn phím mạng xã hội thì ú ớ hỏi nhau. Không ai biết gì. Có kẻ kêu oai oái: nhà mạng gỡ mất bài của tôi, nhà mạng vi phạm quyền tự do ngôn luận, nhà mạng bưng bô chính quyền.

Chỉ có Hoang là đang bình thản đậu mô tô ở bên lề đường, trước cổng một khu biệt thự cổ kính và huyền bí. Cái bình thản của người máy.

Bình luận

Để lại comment

Bài viết liên quan

Xem thêm
Yêu nhau ở đất lửa - Truyện ngắn Nguyễn Xuân Vượng
Một câu chuyện xúc động về tình yêu thời chiến
Xem thêm
Nhớ bác sĩ khả kính
Nhân Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2
Xem thêm
Sống mãi với hồn xuân
Tạp bút của Nguyễn Thanh
Xem thêm
Bềnh bồng chợ nổi thị trấn Cầm Thi
Miền đất mới phương Nam khu biệt ở vùng Tây Nam bộ với sông ngòi giăng mắc chằng chịt như một mảng lưới kênh rạch sông nước ngút ngàn.
Xem thêm
Con đường của Hạ - Truyện ngắn giải nhất của Phương Trà
Tại cuộc thi “Sáng tác văn học về công nhân, công đoàn”, nhà văn Phương Trà đã đoạt giải Nhất thể loại truyện ngắn với tác phẩm “Con đường của Hạ”
Xem thêm
Đất nước mùa xuân || Tùy bút của Nguyễn Thanh
Hằng năm, không phải đợi đến hoa đào hoa mai đua nhau khoe sắc hay đàn chim én lũ lượt ríu rít bay về trong làn gió đông se lạnh, Nàng Xuân rực rỡ vẫn hiện diện bốn mùa trong trời đất như một biểu tượng cho tuổi thanh xuân sung mãn
Xem thêm
Mùa nước nổi quê tôi | Ký của Nguyễn Thanh
Đồng quê biển nước mênh mang/ Hoa điên điển nở, mười phương mai vàng.
Xem thêm
Ám ảnh | Ký của LS Nguyễn Minh Tâm
Trích từ tập ký PHẬN NGƯỜI của Ls Nguyễn Minh Tâm
Xem thêm
Nhà không có đàn ông
Truyện ngắn của Đào Phương Lan
Xem thêm
Khi đã vượt giới hạn
Bài viết của Kiều Bích Hậu về quán ăn từ thiện Mãn Tự chay
Xem thêm
“Hoa đào năm ấy” và chùm thơ Lạng Sơn tháng 2/1979 của Nguyễn Duy
Ải Chi Lăng! Ải Chi Lăng! / lưỡi gươm đẫm máu Liễu Thăng thuở nào
Xem thêm
Ân tình xứ Nghệ
Bài của Phạm Thùy Vinh, Tổng biên tập Tạp chí Sông Lam
Xem thêm
Mùa xuân của làng | Bút ký của Nguyễn Trường
Bài đăng Văn nghệ số Tết dương lịch (số 1, ngày 7/1/2023)
Xem thêm
Đồi Phượng Hoàng | Truyện ngắn của Nguyễn Trường
Đồi Phượng Hoàng - truyện đăng Văn nghệ số 37+38
Xem thêm
Những tay chơi Hà Thành
Ký của TS Hoàng Quỳnh Anh
Xem thêm
Quà tặng tương lai | Truyện ngắn Nguyễn Trường
Giải nhất Cuộc thi truyện ngắn báo Văn Nghệ 2015-2017
Xem thêm