- Thơ bạn thơ
- Nhà thơ Trần Kim Dung với chùm thơ về đình chùa
Nhà thơ Trần Kim Dung với chùm thơ về đình chùa
TRẦN KIM DUNG
Chùa Linh Ứng
Từ đỉnh núi, chùa trông ra biển cả
Nghe xôn xao, sóng biếc trập trùng
Đường lên núi những dòng xe rộn rã
Gió Sơn Trà mát rượi rừng thông
Chuyện kể ngày xưa
nước biển cuốn mênh mông
Bỗng tượng cổ trôi về đây tịnh độ
Am Bãi Bụt linh thiêng từ đó
Cả vùng sông Hàn trù phú yên vui
Trải bao năm gió dập sóng dồi
Tượng giờ đứng uy nghi đỉnh núi
Cổng tam quan ngắm biển xanh vời vợi
La Hán trong vườn bát ngát cỏ hoa
Như tòa sen trên đỉnh Sơn Trà
Chùa Linh Ứng trấn một miền non nước
Ngày lại ngày đón dòng người nườm nượp
Bốn phương về tụ dưới bóng sen thơm.
Trông ra khơi thấp thoáng cánh buồm
Con nục, con hồng lao xao mẻ lưới
Đường Thọ Quang đông vui như hội
Chuông Sơn Trà vang vọng giữa trời mây.
Đà Nẵng- 5/2023
Đình Trà Cổ
Một mái đình cong nơi biên giới
Sáu thế kỷ qua vẫn đứng vững vàng
Ngói nâu cổ một màu quê kiểng
Song mã bên thềm đứng gác nghiêm trang
Đây bốn đầu đao đón nắng trời
Cột rồng mây lượn sóng trùng khơi
Câu đối hoành phi son vàng thắm
“Đất vững trời dài”l ấp lánh tươi (*)
Đa cổ râu dài tóc vẫn xanh
Tỏa bóng xòe ô mát rượi đình
Hạc đỉnh lư đồng hương khói tỏa
Ngai thờ võng lọng sáng lung linh
Chỉ mấy bước chân, chạm “xứ người”
Một mình gan góc chốn biển khơi
Bão giông khói lửa lay không chuyển
Giặc tới bao lần cũng phải lui
Một mình trấn ải một vùng biên
Cốt cách ngàn năm vẫn vững bền
Cứ ngỡ “gần người” dễ đổi nết
Nào ngờ “Hồn Việt” mãi y nguyên.
Trà Cổ- 11-2022
(*) Trong gian tiền đường của đình có treo hai bức đại tự sơn son thiếp vàng ghi 8 chữ: Nam Sơn Tịnh Thọ - Địa Cửu Thiên Trường. Dịch là “Nước Nam bền vững - Đất vững trời dài”.
Chùa Hương
Gạo đã thắp lửa mừng
Và đây rồi Suối Yến
Dải lụa xanh ven rừng
Đò vào ra tưng bừng
Nhẹ trôi trên dòng suối
Mái chèo chạm mây trời
Đang bay qua đỉnh núi
Mây luồn qua Cầu Hội
Gặp Mâm Xôi Con Gà
Mơ Hương Sơn vàng rực
Gạo đỏ bừng đuốc hoa
Đường lên chùa tháng Ba
Mưa bay như bụi phấn
Thiên Trù sương tan dần
Trong tiếng chuông trầm ấm
Đây rồi vạt rau sắng
Đang dậy thì mướt xanh
Vườn mơ thơm ngào ngạt
Khiến người đi không đành
Trong hương khói bồng bềnh
Giữa mây trời lồng lộng
Gặp người xưa phán truyền:
“Nam Thiên Đệ Nhất Động”(*)
Đây Núi Cô Núi Cậu
Đây Đụn Gạo, Bạc Vàng
Động bay trên đỉnh núi
Giữa mênh mang gió ngàn
Tiếng chuông chùa khai hội
Bừng tỉnh cả trời Nam.
(*) Trên vách đá bên trái của Động Hương Tích vẫn còn lưu giữ dòng chữ Hán của Chúa Trịnh Sâm . Dòng chữ có 5 chữ Hán : “Nam Thiên Đệ Nhất Động” (Động Đẹp Nhất Trời Nam)
An Sơn Miếu
Chiều Côn Đảo dừng chân dưới núi
Miếu An Sơn nghi ngút hương trầm(*)
Du khách đến, đi trong tĩnh lặng
Tưởng nhớ về một số phận long đong
“Cây cải về trời, để lại rau răm…”
Câu ca cổ nghe sao mà đau xót
Thương cho con bị bỏ sâu đáy nước
Mẹ bị giam cầm cô quạnh trong hang
Cứ ngỡ vợ Vua chỉ gấm vóc bạc vàng
Ai còn nghĩ đến tình dân, nghĩa nước
Vậy mà bà dám khuyên can sách lược
Để nhận về sự trừng phạt đớn đau
Nơi đảo xa sóng vỗ bạc đầu
An Sơn Miếu, người đời sau vẫn nhớ
Người Thứ Phi của Nguyễn Triều một thuở
Trọn cuộc đời giữ hai chữ trung trinh
Lịch sử đi qua, dâu bể nổi chìm
Một vết xe sóng vẫn còn để lại.
Côn Đảo 2022
(*) An Sơn Miếu được xây dựng năm 1785 tại Côn Đảo để thờ bà Phi Yến (tên thật là Lê Thị Răm ), vợ vua Gia Long. Con trai bà là Hoàng Tử Cải, 5 tuổi đã bị Gia Long trừng phạt tại nơi biển cả này.
Bình luận