- Thơ Nguyên Hùng
- Trái tim tóc rối
Trái tim tóc rối
Trái tim tóc rối
Có một thời
Em là ngôi sao của biển
Ánh mắt em
Từng làm bao con tim
Thao thức
Em là quà tặng trời ban
Có kẻ từng ngu ngơ đánh mất
Nay về với biển trong vòng tay nâng niu, ấm áp
Em vẫn mãi là em
Với trái tim mong manh dễ vỡ
Dù chỉ là người đến sau
Em vẫn là người nổi nhất
Bởi ký ức vui buồn, chân thực của ngày xưa
Bởi sự đa đoan, nồng nhiệt của bây giờ
Như bao người khác
Anh xin mượn trái-tim-tóc-rối của em
Dẫu không là chàng Đamsan nơi cao nguyên
Vẫn có thể thấy từ rất xa, phía trước
Một con đường mượt êm như cỏ
Một bến đỗ bình yên…
(Về Phương Phương, tác giả tập thơ “Ngày Xưa Ơi” với Có một thời, Ngôi sao của biển, Ánh mắt, Thao thức, Quà tặng, Đánh mất, Về với biển, Vòng tay, Em mãi là em thôi, Người đến sau, Cho mượn trái tim, Tóc rối, Đamsan, Con đường, Như cỏ, Đa đoan)
Thầm ước
Em tự bạch rồi em độc thoại
Quên mùa xuân con gái sau lưng
Đã bao lần vang trong em câu hỏi:
“Anh có phải là chàng trai đó không?”
Em hát ru người ở phía kia sông
Những vần thơ yêu
mãi khát khao
tìm về đường cũ
Lòng thầm ước một ngày
thoát qua chiếc vòng nhỏ
Mang trái tim em riêng tặng biển,
tặng trời!
(Về Thanh Hiền với các bài Tự bạch, Độc thoại, Mùa xuân con gái, Dấu hỏi, Anh có phải là chàng trai đó không, Hát ru, Những vần thơ yêu anh, Đường cũ, Chiếc vòng nhỏ, Trái tim không êm dịu, Riêng tặng, Biển ơi).
Nguyên Hùng
(Rút từ tập SÓNG KHÔNG TỪ BIỂN, Nxb Hội nhà văn, 2009)
Bình luận