- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ của Nguyễn Tiến Sỹ
Chùm thơ của Nguyễn Tiến Sỹ
Cánh buồm thao thức xin giới thiệu chùm thơ của Nguyễn Tiến Sỹ, hội viên Hội VHNT Đắk Lắk, Giám đốc Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp Việt Mỹ, phường Thành Nhất, thành phố Buôn Ma Thuột, Đăk Lăk.
NGUYỄN TIẾN SỸ
Cô giáo già
Cô giáo già ngồi bên góc chợ quê
Chiếc mẹt mốc, chục trứng gà, nải chuối
Chiều vãn chợ, bóng nghiêng người vội
Cô vẫn ngồi mời người lạ, người quen.
- Bao nhiêu đây bán hết cho em?
Mua làm quà thăm cô giáo cũ
Bốn chục năm thành người biệt xứ
Về tìm cô, quên lối cũ đường vào.
- Chú ở đâu về mà quý hóa biết bao!
Chẳng tính tiền, tôi gói luôn cho chú
Hơn nửa đời vẫn nhớ cô giáo cũ
Tình thẳm sâu như chú được mấy người?!
Tôi nhìn cô mái tóc trắng mây trời
Gầy guộc gói quả trứng gà, nải chuối
Thảng thốt gọi: Cô ơi, đừng gói vội
Là em đây, học trò cũ cô mà!
Thủa chữ O tròn như quả trứng gà
Thủa chữ J lưng còng như quả chuối
Bài học đầu tiên chẳng bao giờ có tuổi
Nâng bước em trên mỗi nẻo đường xa.
Cô ngước lên, dùi dụi khóe mắt già
Tồi quỳ xuống khóc òa nức nở:
- Cô giáo ơi, em thấy mình bé nhỏ
Trước bóng hình cô bên góc chợ quê nghèo!
Kỳ Lợi , Kỳ Anh - 2021
Nỗi mồ côi
Bà lặng lẽ dắt em từng bước
Rồi lom khom bên cửa lớp, ngập ngừng:
- Thưa cô giáo, em có vào lớp được?
Ánh mắt già nghiêng xuống rưng rưng!
- Mẹ nó mất khi dịch bùng nghiệt ngã
Bố còn đi phong tỏa phía miền xa
Mái nhà rạ, cùng bà nương náu
Cút côi thương, tôi đưa cháu tựu trường.
- Vừa đến cổng, nó khóc thương đòi mẹ
Mà vào đây như chim sẻ ra ràng!
Thơ dại lắm! mong cô màng thêm chút
Tháng ngày dần rồi cháu sẽ chăm ngoan!
- Trường nổi trống, tự nó quàng khăn đỏ
Ướm áo quần, xếp sách vở vào, ra…
Bên di ảnh, cháu khóc òa với mẹ:
Con sẽ ngoan, sẽ học giỏi, chăm bà!
Tôi năm chặt bàn tay già, se thắt
Buổi điêu linh dịch cướp mất bao người?
Bao em nhỏ mồ côi chưa tới lớp?
Vành tang thành mây trắng có ngừng trôi?
Ôi con chữ quay cuồng thời dịch giã
Nét đứt ngang, nét nghiêng ngả, rách rời
Ta chăm chút từng nụ, chồi, mầm, lá…
Cho mai này… vợi bớt nỗi mồ côi!
Mùa khai giảng, tháng/2021
Mộ gió
Người nằm đâu giữa biển sâu
Tôi bên mộ gió cúi đầu kính nhang!
Đơn sơ một nấm cát vàng
Lơ thơ ngọn cỏ, luênh loang nắng chiều
Tưởng mình trong chốn hoang liêu
Khi bên mộ gió giữa chiều Lý Sơn
Xương – dâu, thịt – sét, gió – hồn
Tạc nên khí phách can trường người xưa.
Đâu tượng đài phủ nắng mưa?
Đâu bia tưởng niệm, tháp chùa vàng son?
Đây hàng nấm mộ cỏn con
Mà nghe vọng tiếng nước non nghìn trùng.
Vọng về giữa chốn thinh không
Hoàng Sa bão tố, Biển Đông sóng cồn
Chân mây lãng đãng cánh buồm
Bóng hùng binh giữ nước non, biển trời?!
Vọng về từ phía trùng khơi
Lời thề giữ đảo nghìn đời vẫn nguyên
Thấm vào sắc chỉ lưu truyền
Thịt xương gửi lại nơi miền viễn khơi.
Vọng về những tiếng ru nôi
Lời ru khắc khoải… hóa đời vọng phu
Đảo xa sương khói mịt mù
Người đi… để lại lời ru rát chiều!
Nén nhang tôi cắm xiêu xiêu
Rực lên màu ráng đỏ chiều Lý Sơn!
Đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi - 2019.
Bình luận