- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ nhận tặng thưởng | Nhân nghĩa đất phương Nam
Chùm thơ nhận tặng thưởng | Nhân nghĩa đất phương Nam
THANH HOÀNG (TP. Hồ Chí Minh)
Hai quê
Trụ lại đất phương Nam
việc đầu tiên con làm là lập bàn thờ cha mẹ
di ảnh theo con bao ngày mưa gió
phai màu trong chiếc ba lô.
Đất người cưu mang che chở
rau mời xanh mướt ruộng hoang
mưa xuống cá lên nằm đợi
siêng tay, khó đói - giữa Sài Gòn.
Nhưng khi trời Nam chìm trong dịch bệnh
hàng vạn người sa cơ đành bỏ chạy
dọc đường chần chừ ngoái lại
trước khốn cùng chỉ một lối về quê!
Đất bao dung lòng con bén rễ
từ lâu như đã quê nhà
lại còn khói nhang cha mẹ
con không thể bỏ đi xa.
Sài Gòn rướn tay đùm bọc
dắt dìu ra khỏi hoang mang
đãi nhau bằng lòng nhân ái
sẻ chia trong những gói hàng.
Vu Lan con làm cơm cúng mẹ
từ gạo rau được chuyển tặng không đồng
chưa chan mắm cơm đã vừa mẹ ạ
nghĩa ân đầy như biển nước mênh mông.
Con cắm dùi trụ lại đất phương Nam
cảnh hai quê nguyên một lòng thương nhớ
nhớ nơi chôn nhau thương nơi đất ở
Chân tình này lúc hoạn nạn nhân đôi.
HỒ ĐẮC THIẾU ANH (TP. Hồ Chí Minh)
Ly mì ăn liền lúc 0 giờ
Nằm nghe cơ thể rã rời
Ước chi có được miếng xôi đỡ lòng
Cầm hơi uống ngụm nước trong
Dạ dày hào phóng trống không cả ngày
Cho bớt cái tội thày lay
Còn lưa chén cháo cũng bày chia đôi
Bệnh nhân hai đứa cầm hơi
Lơ mơ ngủ thiếp nhẹ vơi đôi phần
Thoảng nghe tiếng gọi rất gần
“Cô bác còn thức, ai cần mì ly?”
Mờ mờ bóng trắng biết đi
Tình nguyện viên ấy giống y thiên thần
Đến từng giường tặng bệnh nhân
Ly mì tỏa khói thơm lừng nửa đêm
Tình người ấm bữa ăn thêm
“Một miếng khi đói hơn nghìn lúc no”
Ăn mì như đứa trẻ thơ
Vừa bưng vừa húp không chừa chút chi
Thiện lành buông bỏ sân si
Nghĩa nhân giữ lại khắc ghi bên lòng.
HƯƠNG GIANG (Moskva, Nga)
Đêm khó thở nhất của em
(viết tặng đêm bị nhiễm Covid xứ người)
một hơi thở đã rời bỏ em
thêm một hơi thở nữa đang rời bỏ em
như cách chúng ta đã xa nhau ngày trước
đêm khó thở nhất của em là đêm không còn thật nhiều mơ ước
chỉ mong được gặp mẹ
chỉ đợi nghe giọng người em yêu
nhưng phía ấy là cửa sổ xanh rờn những chiếc lá bạch dương
phía này là chiếc máy đang vang những âm thanh bất thường
em ngây thơ sợ chuyện đau thương
rất có thể đêm nay là đêm cuối cùng em được thở
không còn thức dậy để đi thêm một chuyến tàu hướng về phía Anh
em bấm chặt môi
cơn sốt đốt nóng em
chảy máu những tế bào Anh đã đính
em khóc thầm để biết đêm còn có thể thở cùng mình
và bây giờ
rất nhiều người ở Sài Gòn cũng đang rơi nước mắt như em
Anh có nghe Sài Thành thở trong Matxcova
Sài Thành có biết em mơ Anh ở Matxcova?
em khó thở và khóc
em siết đau cơ thể để giết virus 2019
ừ thì hơi thở đã rời bỏ em
thêm một hơi thở nữa đang rời khỏi em
nhưng, em đang thắp lên một ngọn nến mới
sáng trong bóng đêm lịch sử
em tin Sài Gòn và em sẽ cùng mang niềm vui trao Anh.
LAN HƯƠNG (TP. Hồ Chí Minh)
Lạc vào giấc mơ
Tôi lạc vào giấc mơ
Thấy chính mình
Đang độc hành trong đêm
Chỉ một mình với corona
Không che chắn
Không run sợ
Gia đình tôi đâu?
Bạn bè tôi đâu?
Khi mà quanh tôi chỉ toàn người xa lạ
Họ cũng độc hành như tôi
Họ cũng gồng gánh yêu thương nặng trĩu như tôi
Họ cũng đi tìm
Hoang mang, vô định
Mong tìm được một chỗ ẩn nấp trong trái tim ai đó
Vì lúc này đây
Họ không cần gì nữa
Vì mọi thứ ngay cả xa hoa, hào nhoáng nhất
Cũng không còn giá trị nhỏ nhoi nào
Vì chỉ nằm trong ngân hàng nước mắt
Không ai muốn chiếm dụng hay sở hữu nữa
Họ cần yêu thương và chia sẻ
Họ gào lên thảm thiết lắm
Vì họ không mua hay làm sao tìm kiếm được
Và ngay cả chung quanh là virus corona
Họ cũng như tôi không cần che chắn nữa
Tôi giật mình tỉnh giấc
Bên cạnh là gương mặt thân thương của thiên thần nhỏ - con gái tôi
Ban mai khe khẽ hát
5/6 /2021 - Tp HCM
VŨ VIỆT THẮNG (TP. Hồ Chí Minh)
Tiếng rao đêm
Phố mòn vọng vẹt tiếng rao
Đường sương gánh gió nhòa vào màn đêm
Ủng ơ vàng vọt ngọn đèn
Lá bàng đỏ lửa sưởi miền gió đông
Lẻ loi hẻm cụt ngõ vòng
Tiếng rao nghèn nghẹn giữa lòng quặn queo
Giấc mơ còn lấm chân bèo
Gió hun hút phía phận nghèo nổi trôi
Đói no cơm áo xứ người
Vẫn lành lặn tiếng rao mời nhà quê.
Ảnh: Internet.
Bình luận