- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ Phạm Trung Tín
Chùm thơ Phạm Trung Tín
Chạm vào nỗi nhớ
Vai non đau nỗi gánh gồng
Mảnh mai em lội giữa đồng lúa xanh
Nụ cười cứ tưởng riêng anh
Bờ ao vắng, cánh dành dành vàng bay
Bước chân ai níu cỏ may
Chiều quê nhớ bóng trăng gầy bến sông
Mây chùng chình nỗi chờ trông
Gió lang thang giận sóng không vỗ bờ
Chao nghiêng ký ức thực mơ
Gọi tên bến cũ lòng ngơ ngác chiều
Câu thơ ngân trắng nắng xiêu
Nhàu mây trĩu gió bao điều xa xăm.
Tình phố núi
Chợt thiếu phụ bừng ráng chiều phố núi
Bồng bềnh mây hương sắc đoan trang
Nắng mê hoặc gió vô tình bối rối
Cỏ mềm quấn quýt bước lang thang
Người thơ đón Nguyên Tiêu sơn cước
Lau trắng đường lạnh ướp sương êm
Tây Nguyên hùng vĩ lưu hẹn ước
Mắt nai nhìn bối rối sao đêm
Em cười duyên định từ xuân trước
Ân tình ủ kín vạn thu sau
Thác đổ suối giao hòa mây nước
Kín thầm nguồn ngọn díu giăng nhau
Chỉ e phố núi tùy duyên mỏng
Ta nợ em rắc rải ưu phiền
Bám víu thang mây tìm ước vọng
Tự mình huyễn ảo giữa vô biên.
Trò chuyện với người xưa
Tặng nhà văn Nguyễn Trường nhân đọc lại Truyện Kiều
“Đời người dễ có mấy tay”
Chuyện ngày xưa nối ngày này gớm ghê
Những vênh vang - những ê chề
Bao vai diễn bấy chiêu hề lợi danh
Kiều lênh đênh mấy cũng đành…
Từ Hải chết đứng tan tành bá vương…
Hồ Tôn Hiến nhục quan trường…
Hoạn Thư ghen dễ chẳng nhường cho ai…
Chàng Kim trọng nghĩa khinh tài
Từ quan treo ấn một hai tìm Kiều
Trọn tình cho kẻ mình yêu
Hang hùm miệng sói cũng liều đưa chân…
Hậu sinh “thẩm vấn” tiền nhân:
- Hồ nữ sỹ cuộc ái ân trùng phùng
- Bất phục đối kháng Quang Trung
- Làm quan lơ đễnh phục tùng lệnh vua
- Kim Vân Kiều: chuyện bông đùa
Thanh lâu đày đọa bán mua cuộc người
Dẫu cho “muôn sự tại trời”
- Truyện Kiều quả quyết “nhân thời thắng thiên”
“Làm cho thảm khốc vì tiền”
Lời than xưa vẫn gắn liền buổi nay
Nhiều “quan Tổng đốc” mặt dày
Hút máu dân giữa những ngày tang thương
Thuở thị trường lấm chính trường
Tiền nhân cảnh tỉnh đoạn đường đẩy đưa:
“Rằng hồng nhan tự ngàn xưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu”…
Đọc Kiều đau nỗi bể dâu
Nỗi oan khuất bởi đầu trâu mặt người
Xót xa xương trắng máu tươi
“Trăm ngàn đổ một trận cười như không”.
Nhà thơ Phạm Trung Tín (hàng đầu, thứ 3 từ trái) cùng các bạn viết trong dịp kỷ niệm 5 năm ngày mất của nhà thơ Hải Như.
Tự buộc
Buộc đời bằng sợi văn chương
Khi chặt khi lỏng mà thương phận mình
Tỉnh mê làm một đăng trình
Vận vào đời những bực mình đa đoan
Đời văn đôi lúc trái ngang
Đời thường vất vả cho trang viết mình
Câu thơ mưa nắng chùng chình
Ra ngoài cơm áo ngồi bình nước mây
Ngước lên trời vấp rủi may
Ngó xuống đất thấy bụi bay mặt người
Hạt nào tinh tế thành đời
Hạt nào lảng vảng đi rồi thành thơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Thoát ra cái nghiệp vật vờ mệt ta
Tay nào ôm nổi bao la
Vậy mà vẫn cứ thật thà ruột gan.
Bình luận