Thơ Nguyên Hùng
Có một bài thơ trong tập thơ BAY VỀ PHÍA BÃO (Nhà xuất bản Văn học - 2013) của Nguyên Hùng khiến tôi bị ám ảnh mãi. Đọc đi rồi đọc lại, đọc và ngẫm, nhắm mắt lại và tưởng tượng, mở mắt ra để nhìn vào vô định cho rõ hơn cái mà mình tưởng tượng thì bỗng thấy khóe mắt mình ươn ướt, cay cay.
Và bên cạnh những nhà báo chân chính cũng không hiếm gặp những "con sâu làng báo" cần được nhận diện và xử lý.
Cha đi để lại bóng tròn
Cánh buồm một thuở vẫn còn gió reo...
Là tưởng thế nhưng dường như không thế
Nối tình yêu, chở những ước mơ
Em về, miệng nở nụ cười
Hẳn em đã có đất trời trong tay?
Ôm rơm thì rặm bụng
Ôm cháu dịu muộn phiền...
Biển đời sóng dập gió xô
Cầu thuyền em cập bến bờ bình an.
Xuân về, cánh én vẫn gầy
Mai vàng mỏng mảnh, đào phai lợt màu...