Thơ Nguyên Hùng
Mười lần vượt cạn nén đau
Một trai tám gái lau nhau một thời
Khi voọc Sơn Trà trong nguy cơ tuyệt diệt
Ở nghị trường người ta bàn luật bảo vệ các chủ tịch, bí thư?
Em - người thiếu phụ hồn nhiên
Mải làm thơ và cất vang tiếng hát
Đông đang về tình xưa còn đủ ấm
Ủ hồn người ẩn ức những niềm đau?
Ba thế hệ thủy chung cùng cây đước
Cho đất này ngút ngát một màu xanh..
Ra quân liền vội ra quần
Xây lầu bốn tấm, gom quân mở lò
Có một bài thơ trong tập thơ BAY VỀ PHÍA BÃO (Nhà xuất bản Văn học - 2013) của Nguyên Hùng khiến tôi bị ám ảnh mãi. Đọc đi rồi đọc lại, đọc và ngẫm, nhắm mắt lại và tưởng tượng, mở mắt ra để nhìn vào vô định cho rõ hơn cái mà mình tưởng tượng thì bỗng thấy khóe mắt mình ươn ướt, cay cay.
Và bên cạnh những nhà báo chân chính cũng không hiếm gặp những "con sâu làng báo" cần được nhận diện và xử lý.
Cha đi để lại bóng tròn
Cánh buồm một thuở vẫn còn gió reo...