- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ giải nhì | Nhân nghĩa đất phương Nam
Chùm thơ giải nhì | Nhân nghĩa đất phương Nam
YÊN KHANG (TP. Hồ Chí Minh)
Hãy nhẹ tay thôi
Hãy nhẹ tay thôi
Đừng bắt họ phải thức thêm lần nữa
Cuộc mưu sinh đã đến đoạn cuối rồi
Mắt đã khép mà chưa nguôi trằn trọc
Thương cuộc chiến người thân còn lại phía sau rào. . .
Cuộc chiến mong manh giữa lằn ranh sinh tử
Giữa những sợi dây giăng chấp chới cợt đùa
Họ đã chờ quá lâu để được về nhà
Dẫu chẳng thể về bằng đôi chân được nữa
Hãy lái xe thật êm thật nhẹ!
Cho giấc ngủ thật sâu
Cho những linh hồn vừa khuất
Tan buồn đau vào bóng tối
hân hoan quên khổ ải phận người!
Hãy nhẹ tay thôi!
Để họ không thức giấc
Nỗi lo toan rơi vào đáy vực
Thanh thản buông tay
nhẹ một kiếp người!
Viết cho đêm không ngủ
Anh bảo:
Khi hai đứa chung một nhà đêm sẽ biến mất
Sao chẳng thể dìu nhau đi qua mùa thu?
Chẳng thể nào ru thành phố ngủ yên
Khi tiếng xe cứu thương cứa vào từng góc phố
Mỗi tiếng hú là cắt bao duyên nợ
Bao cuộc chia ly đẫm nước mắt không lời
Có bao người tìm đường về nhà trong thành phố đêm nay
Con đường quen mà chân không thể bước
Con đường quen mà chân không chạm đất
Âm thanh nào vừa lọt giữa bàn chân
Có quá nhiều nỗi đau
Cứ tưởng khẩu trang che kín hết
Nhưng làm sao che được
Những phận người đau đáu
Những bàn tay dính vôi như một lớp sương mù!
Em chẳng thể nào dối gạt được mùa thu
Làn khói trắng phủ vết thương vào đất
Những vết thương chứa đầy gai sắc
Bữa tiệc còn đẫm máu
Vi rút ngang nhiên chiếm lĩnh địa cầu
Trong ý nghĩ mỗi ngày khi nghĩ về tình yêu
Trái tim em đã run lên
đừng tái bản nỗi đau trước ngàn tro bụi
đừng tái bản nỗi đau trước lời nói dối
Cầu Nại Hà gió thổi. . .
Có bao người sẽ mãi không thể về nhà trong thành phố đêm nay!
Mời đọc cả chùm 3 bài của Yên Khang.
NGUYỄN THANH HẢI (Tiền Giang)
Đau mấy chỗ rách mái nhà
Mai em cho gà ăn nhớ coi chừng chúng mổ nhầm chiếc bóng
mưa nắng chắc đau lắm những chỗ rách mái nhà
mây trói ánh mắt em vào xa vắng
anh và những con đường khuất trong tiếng còi xe
Ở đây không có phím đàn nào ngân lên âm tính
anh chỉ còn nghe những con số lây tràn loa phóng thanh
song chắn rào giăng ngăn những bàn tay chực khóc
không dè day dứt nhiễm vào anh. Khoảng cách em ơi, nào sát khuẩn được lòng
Mai em có ra vườn chăm mấy đợt cà nhớ coi chừng nước tràn bờ nỗi nhớ
đêm tối tiếng chó sủa đom đóm sau hè chắc cũng giật mình chỗ phên vắng gió lùa
bâng quơ anh có nào ngủ được
lòng nằm nghe rõ giọt sương khua
Sau những xơ xác rạ rơm là lúa
sau những đầm đìa xuôi ngược là sông
giờ chỉ sớm mong sau cơn mưa long lanh bầu trời gỡ bỏ mây phong tỏa
không còn đau mấy chỗ rách mái nhà.
Mởi đọc cả chùm 3 bài của Nguyễn Thanh Hải.
Bình luận