TIN TỨC
icon bar

Để người với người mãi yêu nhau

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2021-08-23 20:55:28
mail facebook google pos stwis
3239 lượt xem

BẠN BÈ VIẾT VỀ THƠ NGUYÊN HÙNG

(Đọc tập 108 đoản khúc thơ của Nguyên Hùng – NXB Hội Nhà văn – 2019)

TRÚC LINH LAN
 

Với Nguyên Hùng đây là tập thơ thứ sáu, với tôi lại là thi phẩm thứ hai được nhà thơ tặng sau “102 mảnh ghép văn nhân” mà tôi may mắn được tác giả cho góp mặt, dù lúc đó tôi chưa gặp người bạn văn chương này mà chỉ mới biết nhau qua Facebook. Trong những ngày cuối năm này, trong không khí lành lạnh của xuân đang chậm về, đất trời giao hòa bừng nở hương sắc của mùa tơ nõn biếc, tôi cùng với “108 đoản khúc thơ” của Nguyên Hùng lên “Xin chữ cụ Nguyễn Du”

“Về thăm cụ Nguyễn đầu xuân

Không cầu đỗ đạt, thăng năm tiến mười

Chỉ xin một chữ TÂM thôi

Để cho người mãi với người yêu nhau”

Cảm nhận đầu tiên của tôi là thơ Nguyên Hùng giàu nhạc tính, ngôn ngữ thơ của anh làm rung động trái tim bao nhạc sĩ để chuyển thành những ca từ ấm áp, truyền cảm. Với trái tim nhạy cảm, tinh tế, bao dung và buông bỏ, Nguyên Hùng yêu mến cuộc đời, yêu mến con người và rung động với những vùng đất mà anh đi qua sau đó chắc lọc thành ngôn ngữ thơ ca miệt mài gieo trồng trên cánh đồng nhân ái, yêu thương. Trong trái tim nhà thơ luôn thao thức với số phận người:

“Cám ơn cuộc đời dẫu chật buồn đau

Vẫn dành đất gieo niềm vui bình dị

Mượn thơ nhạc cùng ngẫm về nhân thế

Người với người sao có thể thù nhau?”

(Cám ơn cuộc đời – tr 117).

Cách sử dụng đấu chấm hỏi mang tính tu từ làm ý thơ thêm rộng, tình thơ thêm ấp áp. Cõi nhân sinh này chỉ là cõi tạm, sao không biết yêu thương trân trọng nhau, để khi mất nhau thì than khóc, tiếc thương bằng những giọt nước mắt giả tạo, bằng những hành động màu mè phù phiếm…Vì thế, anh xác định vai trò trách nhiệm người cầm bút rất rõ ràng, minh bạch. Với nhà văn, anh ví von rất có duyên: “Mỗi nhà văn một tiếng chuông/ Bổng trầm trong đục vui buồn rung lên/Xin đừng vô cảm lặng im/Kẻo làm gió giận nhấn chìm thuyền văn” (Chuông gió – tr 109). Với “Nàng thơ” anh nhắn nhủ dịu dàng: “Vẫn cứ thế em - nàng-thơ luôn trẻ/Như én xuân biết chao níu nắng chiều”. Nhà thơ muốn nói với bạn yêu thơ điều gì trong cái gạch nối nhỏ xíu này? Có sự tương quan gì giữa “nàng” và thơ”? À thì ra cảm xúc tình yêu để làm  những câu thơ lung linh hương sắc là “nàng”, phải chăng nàng trong trái tim tác giả rung động thuở yêu nhau “Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất/Đem cho em kèm với một lá thư” (Xuân Diệu), nàng trong tình yêu cháy bỏng tuổi thanh xuân của một thời nhớ nhung”Nhớ nhung trắng xóa cả mây/trắng xóa hồn tôi, ai nhớ tôi/hoa cuối cùng xoan rồi rụng/ Lấy gì phảng phất được màu môi” (Nguyễn Bính). Trong thơ, Nguyên Hùng nói về tình yêu không chỉ tương tư nàng thơ, khao khát được gặp nàng thơ vì đó là nghiệp văn chương. Nguồn cảm xúc để anh viết lên những câu thơ đó là người thân, là cuộc đời với nhiều bất trắc là vùng đất anh đi qua, là những nơi anh đến… và nàng đó hiện hữu trong cuộc đời nhà thơ, cùng chia sẻ cay đắng ngọt bùi với nhà thơ, tạo ra sự thăng hoa cho thơ Nguyên Hùng:”Dẫu trầy xước bởi bao niềm nhân thế/Trái tim người luôn rung động vì yêu”. Tôi thích bài thơ này của Nguyên Hùng, với tình yêu thật trong trẻo, dạt dào say đắm và hàm nghĩa biết ơn: “Cám ơn mẹ sinh em vào năm ấy/Để hôm nay anh giàu có nhất đời/Em ngọn gió mỗi sáng mai thức dậy/Anh cánh buồm…/say gió hướng trùng khơi” (Ngọn gió). Cảm xúc vừa thực vừa ảo là nguồn suối tươi mát luôn chảy tràn trong trái tim thi nhân:

“Đời đã cũ, hồn thơ chưa cũ

Trước và sau chỉ một mà thôi

Rượu đã cạn, tình còn chan chứa

Trái tim yêu không mấy rạch ròi”  
(Hồn thơ chưa cũ- tr 91).

Đọc mấy câu thơ này tôi chợt nhớ đến nhà thơ Cao Xuân Sơn cũng đã “càng mơ tưởng rạch ròi sòng phẳng/càng nợ nần chồng chất lạ lùng ơi” (Bấm chân qua tuổi dại khờ). Tôi tâm đắc với Nguyên Hùng: “Trót rồi duyên nợ thơ ca/Cũng nên biết, ấy chỉ là cuộc chơi/Thi nhân đích thực mấy người/Có thơ bay vút lên trời mấy ai?” (Trót- tr 89). Một cuộc chơi trí tuệ, tao nhã, nhưng không ít nhiều ngọt bùi cay đắng… Đối với Nguyên Hùng, anh quan niệm đã là người có duyên nợ với văn, thơ thì phải hiểu “Văn học làm cho con người thêm phong phú, tạo khả năng con người lớn lên, hiểu được con người nhiều hơn” (M.L .Kalinine), chứ không vì mục đích cá nhân dùng những lời lẽ thóa mạ nhau, bới móc nhau… để làm nổi mình:

“Giàu nghèo chết cũng về trời

Hai tay đều bạc như vôi, khác gì

Tiền vàng chẳng thể mang đi

Thì khi đang sống sân si hóa thừa”

(AQ ngày nay – tr 90).

Anh quan niệm giàu nghèo rất rõ ràng, không phải tiền bạc, của cải… mà sự chia sẻ: “Cho đi nhưng của mãi còn/Nhận hoài vẫn cứ héo hon túi sờn/Giàu thêm nhờ biết sẻ nhường/Nghèo đi vì chỉ biết ôm về mình” (Giàu nghèo). Với cái tâm như thế Nguyên Hùng mới nghe được âm vang của đàn đá: “Xa xưa người đã biết đàn/Thanh âm từ đá vượt ngàn năm sau/Lắng nghe từng thớ xỉn màu/Đá ngân trong đục thương đau kiếp người” (Đàn đá). Chỉ có nhà thơ, nhà văn mới nghe được nỗi đau của kiếp người. Bài thơ “Phút giao thừa” đã khắc họa được cái tình của anh với cuộc đời, những vần thơ thăng hoa trong sự tuần hoàn của trời đất, sự thay đổi diệu kỳ giữa quá khứ và tương lai bằng niềm tin, lạc quan đáng trân trọng:

“Phút giao thừa ngược tìm ngày đã mất

Gặp người xưa ngồi hát phía xa vời

Mượn câu ca Ta lên đường hạnh phúc
Năm mới về xin chúc bạn bè tôi”.

Với cuộc đời anh rất khoan dung, độ lượng và thấu hiểu. Với chính mình anh yêu thương và quý trọng gia đình, tình yêu và sự thủy chung. Tuy có lúc cũng lãng mạn nhưng chỉ là sự thoáng qua của độ rung cảm thơ ca. Cái cảm giác một mình trong cái lạnh giao mùa nó da diết lắm, ở Nguyên Hùng chỉ bất chợt nhớ lại mà cũng rưng rưng: “Đêm giao mùa Sài Gòn se lạnh/Cửa sổ nhà bên hờ hững buông rèm/Bất chợt nhớ những mùa xa vắng/Cửa sổ phòng anh tuyết trắng vẽ hình em” (Đêm giao mùa), hay trong bài thơ “Biển đắng” anh viết:

“Ngày không em ngỡ dài vô tận

Anh vật vờ cháy ruột chờ mong

Em trốn đâu ảo mờ nhân ảnh

Nơi anh dâng biển đắng khôn cùng”.

Ta bắt gặp một bức tranh rất dễ thương trong bài Câu cá: “Buông câu anh đứng em ngồi/Dăm con cá nhỏ đủ cười ngả nghiêng/ Niềm vui chung bến chung thuyền/Hồn nhiên giản dị bạc tiền khó mua”. Hạnh phúc rất đời thường, chỉ cần có một Chốn nương nhờ: “Cũng có lúc chông chênh không chỗ tựa/Mọi nỗi niềm gửi gắm vào thơ/Tựa bóng mình dẫu là tơ cũng đổ/Đành mượn vườn em làm chốn nương nhờ”. Nàng thơ có lúc giận dỗi bỏ đi không từ giã, nhưng chủ vườn yêu luôn mở cửa đón anh chàng có “số… đào hoa” quay trở về để anh chàng ấy kịp nhận ra rằng: “Em và rượu thật giống nhau/Làm nên hạnh phúc, đớn đau một đời/Khác chăng rượu uống thì vơi/Riêng em đầy mãi một trời trong ta”. Vì vậy mà nhà thơ viết bài thơ “Chứng tích thời gian” rất cảm động, đầy yêu thương:

“Nhón tay nhổ giúp em những sợi bạc ngang tàng

Em đau nhẹ mà anh buốt nhức

Tự lúc nào chúng mặc nhiên thường trực

Đâu chỉ vô hồn làm chứng tích thời gian”.

Đọc thơ Nguyên Hùng bạn yêu thơ cảm nhận được các yếu tố lãng mạn xen lẫn yếu tố hiện thực, giữa cái đau đáu cuộc đời với thơ ca, giữa thơ ca với tình yêu đích thực. Với những bài thơ ngắn, ngôn ngữ thơ không cầu kỳ nhưng ý thơ rất hàm súc, sâu lắng… Chính nhờ những yếu tố ấy, “108 đoản khúc thơ” của Nguyên Hùng được bạn thơ đón nhận và yêu mến, yêu mến một nhà thơ: “Chắt chiu được một nụ cười/Từ bao nước mắt từng rơi lặng thầm/Làm nên một tối tròn rằm/Bao đêm bồi đắp nhọc nhằn trăng non” (Rằm).

Trúc Linh Lan

Chủ tịch Hội Nhà văn Cần Thơ

ĐT:  096.2770795

Email: truclinhlan@gmail.com

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 34: Hư cấu nghệ thuật trong phim “Mưa đỏ”
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 30: Khi ý tưởng bị đánh tráo
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 29: Phản biện ẩn danh - Dũng khí hay sự né tránh?
Trong Bàn tròn kỳ này, câu chuyện nói về hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Xem thêm
Thi pháp của thơ ngắn – Trường hợp Mai Quỳnh Nam
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 28: Minh bạch – từ chuyện nhỏ đến vấn đề lớn
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh
Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm