- Nhà văn & Góc nhìn
- Đi câu cá cùng nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm | Lê Huy Mậu
Đi câu cá cùng nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm | Lê Huy Mậu
LÊ HUY MẬU
Anh Điềm, bấy giờ còn là Uỷ viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên Giáo TW nhưng đã sắp nghỉ. Anh ra thăm Côn Đảo. Trong đoàn tháp tùng anh ra Côn Đảo của Tỉnh ủy Bà Rịa-Vũng Tàu có tôi.
Xe đưa đoàn ra tận máy bay. Không qua cửa hàng không như những khách bình thường. Tôi mang tiếng là đã ở Vũng Tàu lâu nhưng chưa được ra Côn Đảo, Trưởng ban Tuyên Giáo, nhân chuyến tháp tùng anh Điềm cho tôi đi theo.
Nhớ lại, thời còn Đặc khu, có lần, tôi được Ban Tuyên Giáo cử lên Sài Gòn mời nhà thơ Chế Lan Viên về Vũng Tàu nói chuyện. Trong rất nhiều việc loong toong, không tên không tuổi của Ban Tuyên Giáo, thỉnh thoảng cũng có những việc khiến tôi thích thú vì có cơ hội được gặp ông này, ông nọ đến tỉnh. Ví như , việc được chăm nuôi tướng Trần Độ chẳng hạn. Ví như được gần gũi giáo sư Trần Văn Giàu, nhà thơ Tố Hữu và nhiều người nổi tiếng khác… Ban Tuyên Giáo cử tôi đi cùng bí thư đưa nhà thơ Chế Lan Viên ra thăm Côn Đảo. Mừng ơi là mừng!. Mừng vì được lần đầu ra Côn Đảo cũng có. Nhưng mừng hơn là được đi cùng nhà thơ Chế Lan Viên. Bấy giờ, ông đối với tôi cũng như “vua đối với tôi”. Nhưng lần ấy, trước giờ bay, tôi được thông báo là “không phải” đi nữa.
Anh Điềm bảo, anh chỉ ra thăm Côn Đảo cho biết chứ không có làm việc gì. Trước lúc về, anh sẽ gặp gỡ lãnh đạo huyện một chút, thế thôi! Tôi sẽ không có lúc nào để gặp riêng anh, nếu như anh cứ ngủ trong biệt thự riêng phía trước. Nhưng, ngay buổi tối đêm đầu tiên, anh đã xuống phòng của tiến sỹ Thức- thư ký riêng của anh, và tôi. Anh bảo, mình ngủ dưới này với các cậu nói chuyện cho vui !
Trông anh Điềm thật hiền. Gương mặt thật phúc hậu. Giọng Huế thật nhẹ nhàng và ấm áp. Sự cởi mở, thân tình của anh tôi thấy nó chân thành, nó tự nhiên lắm. Chẳng thấy có vẻ gì là anh đang làm “dân vận” cả. Tuy nhiên, do bản tính tự ti thường trực, núp dưới vỏ bọc là lòng tự trọng của mình, nên tôi luôn giữ một khoảng cách trước anh.
Còn nhớ, năm 1985, khi lần đầu ngấp nghé trước cửa Hội Nhà Văn. Tôi thấy, tất cả những người ra vào cổng cái trụ sở ấy, chẳng biết họ là ai, họ có phải là nhà văn hay không, nhưng trông họ mới vinh dự làm sao.! Trong mắt tôi khi ấy, tôi toàn thấy những gương mặt lạnh lùng xa lạ. Chỉ anh Điềm, khi gặp gỡ với mấy người viết trẻ trong trụ sở Hội hôm đó, thật ân cần, gần gũi. Giọng anh nhỏ nhẹ. Anh tiếp xúc với những người viết trẻ với ánh mắt trìu mến biết bao. Anh xưng hô với những người viết trẻ là “các anh chị”. Bấy giờ, anh Điềm đã quá nổi tiếng với trường ca “ Mặt đường khát vọng” rồi. Trông anh thật nho nhã và khiêm tốn . Tôi mang theo cái ấn tượng tốt đẹp ban đầu ấy, về anh, mãi cho tới khi gặp lại anh. Hôm huyện ủy Côn Đảo tổ chức chiêu đãi, tôi ngồi cùng bàn với Thức và các cán bộ của Huyện. Anh Điềm đề nghị tôi sang ngồi với anh, ngồi cạnh anh để nói chuyện. Sau này, Bí thư Tỉnh ủy của tôi cứ nhắc mãi. Rằng, tôi chuyện trò với Uỷ viên Bộ Chính Trị như chuyện trò với bạn bè. Qủa thật, khi ấy, tôi có cảm giác như anh Điềm có vẻ chán với những câu chuyện tầm phào trong bữa tiệc. Thỉnh thoảng, anh quay sang nói chuyện riêng với tôi, hỏi han tôi một chuyện gì đó. Những chi tiết này, vô hình trung, khiến tôi “có giá hơn” trong mắt những vị lãnh đạo tỉnh của mình!
Việc đi câu cá ở Côn Đảo là do anh Điềm đề xuất. Hùng- bấy giờ là Phó Giám đốc cảng Bến Đầm được giao chuẩn bị cho buổi đi câu. Không phải câu trên bờ mà câu trên thuyền, ngoài biển. Ở cầu tàu Côn Đảo, tôi từng gặp những người câu mực. Câu mực bằng mồi giả. Mực là giống ngu, thấy con mồi bằng nhựa lấp lánh tưởng tôm, thế là xông vào đớp. Nó không biết suy nghĩ, tính toán trước lúc đớp. Có điều, nó dại, nó tham ăn, nhưng nó tự chịu trách nhiệm chứ không đổ lỗi cho ai cả!.
Con tàu chở đoàn cán bộ đi câu hôm đó cũng chẳng có tàu nào hộ tống . Ông Uỷ viên Bộ Chính trị đi câu cũng chẳng sang trọng hơn những người đi câu khác điều gì cả. Cũng quần soọc, áo thun. Cũng cần câu, cũng mồi câu như mọi người. Hôm ấy biển êm. Sóng chỉ lắc lư con thuyền. Và nó cũng chỉ biểu hiện được là nó khi làm lắc lư con thuyền . Còn khi nhìn ra biển thì không thấy được nó đâu cả.
Bây giờ, nhớ lại, thấy tiếc, hình như hồi ấy chưa có di động chụp hình. Tiệt chẳng thấy ai chụp hình về buổi đi câu đó. Giá có tấm hình anh Điềm đi câu cá ở Côn Đảo minh họa cho bài viết thì hay! Tôi thầm nghĩ vậy!
Hôm ấy là một ngày không may mắn đối với người đi câu. Cả 5,7 cần câu, câu cả ngày mà chỉ được có mươi con cá . Con lớn nhất cũng chỉ bằng ba ngón tay ghép lại. Anh Điềm cũng câu được một hay hai con gì đó. Con cá đầu tiên cắn câu, anh Điềm giật được là một con cá làm vệ sinh. Nó chỉ lớn bằng ngón chân cái là cùng. Loài cá này không ai ăn cả. Bắt được là ném xuống biển. Còn con sau, tôi không nhớ. Nếu có, thì đấy cũng là một con cá nhỏ, không đáng kể gì!
Cá không cắn câu không phải lỗi của người dẫn đi câu. Nhưng Hùng cứ băn khoăn mãi. Hùng cho tàu đổi vị trí câu mấy lần, nhưng kết quả cũng không khá hơn. Thật ra thì kết quả buổi đi câu không quan trọng. Quan trọng là anh Điềm muốn thư giãn. Muốn được là ngư ông, muốn được lênh đênh trên biển, ngắm trời ngắm biển sau nhưng tháng năm cầm nắm đấm micro mệt mỏi.
Tôi cũng chỉ mới thấy anh Điềm trước micro có một , hai lần gì thôi. Một lần là khi, anh mới lên làm Bộ trưởng Bộ Văn hóa. Một lần, có lẽ là trên truyền hình. Anh Điềm giọng không vang. Nói micro không ấn tượng. Nhưng thông tin của anh thường có độ sâu. Phải chú ý lắm thì mới thấm, mới hiểu hết ý anh. Sau này, đọc thơ anh Điềm khi đã buông hết mọi chức vụ, tôi liên hệ thấy, nhận xét của mình về anh có phần đúng. Thơ anh đầy nỗi niềm. Nhưng lắng sâu. Và hình như chưa bao giờ anh nói hết những điều anh muốn nói. Anh chỉ gợi nhiều hơn là bộc bạch nỗi niềm.
Có một ý, anh Điềm nói lâu rồi, trong một hội nghị của ngành Văn hóa, khi anh còn làm Bộ trưởng, tôi còn nhớ. Anh nói về sự bất cập của các giám đốc Sở Văn hóa trong toàn quốc. Lúc bấy giờ, tôi thấy anh Điềm bắt mạch trúng. Thực trạng bất cập phổ biến không chỉ trong ngành Văn hóa. Nhưng Văn hóa, càng về sau này càng tỏ ra bất cập nhiều hơn. Ở nhiều nơi, Văn hóa vẫn được coi như là bộ phận cờ, đèn, kèn, trống trong xã hội. Ai cũng có thể làm giám đốc Sở được. Chưa anh nào, dù ở trình độ nào, giao làm Giám đốc Văn hóa lại ngán ngại cả. Có lần, trong một hội nghị của Bộ Văn Hóa, tôi có dự, một vị đại biểu, phát biểu, rằng trong ban giám đốc của mình, không ai có nghiệp vụ chuyên môn về ngành Văn hóa cả. Có lẽ anh Điềm hiểu mọi chuyện, nhưng công bằng mà nói, anh cũng không thể thay đổi được thực trạng tình hình đó.
Khi anh Điềm ngồi câu cá trên thuyền ở Côn Đảo, anh không hề biết rằng, có người đang lặng lẽ quan sát anh. Khi anh ngồi câu cá, tôi thấy, anh thi sĩ biết bao. Lão thực biết bao. Tôi thầm đọc mấy câu thơ mà tôi thích trong trường ca “ Mặt Đường khát vọng” của anh:
“Ơi cánh cò tỵ nạn khô gầy
Đêm đêm về những hàng cây thành phố
Lao xao tìm chốn ngủ…”
….
Bấy giờ chiến tranh, rừng núi, nông thôn đều bom đạn, chim bỏ rừng, bỏ làng mạc về thành phố tìm chỗ ngủ. Có mấy câu đơn giản vậy thôi cũng đủ nói lên sự khốc liệt của chiến tranh, nó làm đảo lộn cả quy luật của tự nhiên, và vv.. Tôi đã yêu thơ anh Điềm biết bao, vậy mà khi gặp anh gần như tôi chẳng biết nói gì, cứ lẳng lặng ngồi câu cạnh anh, và nghĩ ngợi vơ vẩn một mình.
Không biết tôi có lầm không? Hình như, tôi đọc đâu đó, nói rằng, anh được sinh ra, hoặc đã có tuổi thơ của mình trên quê hương tôi, ở Thanh Chương Nghệ An. Tiếc là tôi quên không hỏi anh là còn lưu giữ được kỷ niệm, hay ký ức gì về quê hương Thanh Chương của tôi không ?.
Ngồi trên con tàu nhỏ, bập bềnh ngoài khơi đảo Côn Sơn, tôi nghĩ, như không phải là tôi đang ngồi bên cạnh một ông Ủy viên Bộ Chính trị nào cả, tôi đang đi câu cùng nhà thơ tài năng Nguyễn Khoa Điềm- tác giả của trường ca ” Mặt đường khát vọng” nổi tiếng và là tác giả của bài thơ “ Em cu- tai ngủ trên lưng mẹ ơi!” mà tôi rất ngưỡng mộ.
Thơ anh Điềm trong chống Mỹ đã có một giọng điệu khác nhiều so với những nhà thơ cùng thời với anh. “Mặt đường khát vọng” là một trường ca, đặt anh vào vị trí một nhà thơ cách mạng không thể không nhắc tới trong bất cứ bộ tuyển nào. Nó quan trọng không chỉ ở tính chất, nội dung, thời điểm ra đời, mà trong nó , có cả sức vóc văn hóa của nó. Chỉ nói riêng về chương “Đất nước” thôi, nó đã đặt anh ngang với những Nguyễn Đình Thi, những Đỗ Nhuận, Văn Cao trước đó rồi!.
Thơ anh Điềm có sự lắng sâu của cảm xúc. Có sự minh triết của một trí thức nhiều kiến thức. Nhưng sau hết cả, ở anh, là một giọng điệu thơ rất riêng. Thơ anh có nội lực logic nội tại, một thứ triết lý bằng ngôn ngữ hình tượng mới , lý trí mà vẫn hấp dẫn, cuốn hút.
Tôi trở lại Côn Đảo vào dịp Hội Phật Giáo Việt Nam tổ chức lễ cầu siêu cho các vong hồn tử nạn ở Côn Đảo. Tôi có ra chỗ mà anh Điềm trồng cây lưu niệm ở Hàng Dương. Bên cạnh những gốc cây có biển ghi tên những vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước khác, có gốc cây có biển đề tên anh Điềm với đầy đủ chức danh ở thời điểm đó.
Bỗng dưng, tôi nhớ tới anh, nhớ tới buổi đi câu cá cùng anh ở Côn Đảo đã lâu rồi!
Vũng tàu 28/3/2015
Rút từ “Qua sông nhặt bóng”, Nxb Thanh Niên, 2022.
Bình luận