- Thơ bạn thơ
- Người đàn bà của anh | Chùm thơ Nguyễn Ngọc Khánh
Người đàn bà của anh | Chùm thơ Nguyễn Ngọc Khánh
Ông chú tôi là nhà thơ Nguyễn Duy Năng có 2 quý tử đều làm thơ rất hay. Có lần tôi đã nửa đùa nửa thật: May mà 2 cậu này không nỡ cạnh tranh với ba và ông anh họ mình. Cánh buồm thao thức xin giới thiệu chùm thơ của cậu Út Nguyễn Ngọc Khánh với 2 bài thơ vừa đăng FB và 3 bài thơ cũ.
NGUYỄN NGỌC KHÁNH
CHỤP ẢNH TÔI
Câu thơ ngang ngược giữa đời
Hung hăng con chữ át lời khuyên đe
Tửu nhập là gã nhà quê
Tỉnh ra - ông kễnh ngồi lê thị thành
Đốt tiền mua cái hão danh
Nợ nần là của để dành mai sau
Hỏi mình - mình có nhớ đâu?
Hỏi người - nhiều cái lắc đầu mông lung
Thành Vinh có một gã khùng
Túi thơ thì rách, mấy thùng rượu… nguyên!
14 Jan 2022.
VẼ TÔI...
Tôi sinh ra đúng mùa bão gió
Thần Biển thị uy liếm sạch nửa làng
Cha còn bận đạp sóng chốn viễn dương
Mẹ chăm tôi - sữa mặn mòi muối bể
Ấu thơ tôi không thả diều đánh dế
Không ú tìm, trận giả dọc triền đê
Ngồi học chữ từ lá thư cha gửi
Học nhân chia mớ cá mẹ mang về
Rồi một độ, cả nhà lên phố thị
Tổ chim câu ních chặt cả gia đình
Thèm hơi biển, bữa cơm dành thêm mắm
Thiếu mênh mông nên sống rộng hết mình
Biết yêu sớm mà dậy thì quá muộn
Tự bồi thường khi đủ hiểu cách hôn
Sẩy con sào, đò trôi về bến lở
Học biết vui sau những ấy đêm buồn
Qua ngưỡng dốc mới tập tọng làm cha
Mắt chân chim mới thấy bình minh rạng
Cũng chỉ mong khi bước vào chạng vạng
Bầu rượu túi thơ, khệnh khạng khề khà…
14 Jan 2022.
TẬP NHỚ ĐỂ QUÊN
Gửi lại em 24 miền hoài niệm
Anh cõng bóng mình dọc đại lộ Tháng Tư
Hương sấu quen chênh chao ngày tháng cũ
Gió vờ vĩnh thả rơi lời nhắn nhủ:
Ai còn mắc nợ nửa đêm xưa?
Tháng tư về lướt thướt trong mưa
Cho run rẩy một mùa hoa gạo rụng
Những giọt lửa rơi... câu hẹn hò ướt sũng
Phép màu nào cho ngọn lửa bùng lên?
Ngồi ôm đàn dạo một khúc lãng quên
Lòng biến tấu chạy Gam vào cung nhớ
Âm thanh vo mình lăn nức nở...
24 quầng bóng xuống đời
anh giữ lại cho anh(*)
*) TK 24 - Phú Quang.
Lãng Quên # 2
Sóng xô dạt một mùa yêu
Anh ngồi giữa lãng quên chiều xa em
Ghi ta ngồi khóc ru đêm
Sao lung linh khóc ướt mềm ngày xưa
Xoè tay ngồi đếm dại khờ
Yêu thương rụng rớt bao giờ nào hay
Men tình vừa chuếnh choáng say
Ghen tuông anh bỏ quá tay ...mặn mòi
Dẫu sao thì sự đã rồi
Đắng cay nào cũng một thời là quên
Chi bằng nhớ cạn một đêm
Ngày mai lại ngắm nắng lên ..mỉm cười
Xa xưa anh gửi lại người
Lãng Quên anh giữ cho đời nhẹ bâng ...
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA ANH
Người đàn bà của anh
Ôm cái buồn xó bếp
Ôm cái đau cau điếc
Ôm tủi hờn mà tươi
Người đàn bà của anh thi thoảng cố cười
Thổi cho chái nhà thuê đôi làn gió mát
Người đàn bà của anh hình như quên chua chát
Mà...
anh cũng quên!
Người đàn bà của anh lẫn đâu đó vào đêm
Trốn đâu đó trong câu đùa ác khẩu
Và loanh quanh khi đang vui đám nhậu
Và hình như...
sau hết mọi cuộc tàn.
Người đàn bà của anh sống như đang chết oan
Kêu không thấu một lằn chăn mỏng dính
Khóc không ngấm cặp gối đôi thường lạnh
Mơ ...
không dám chạm luân hồi
Người đàn bà của anh nem nép ánh mặt trời
Gom góp bóng mình
trong những câu thơ anh viết cho người đàn bà khác
Xếp muôn ngàn cánh hạc
Để rồi
chưa biết bay về đâu.
Bà Nguyệt ông Tơ lú lẫn thế nào
mà nén Em vào Anh cho thành một khối
Hay bởi Em nhẫn nhục dư thừa quá đỗi
Nên nhét cố vào cho đủ rỗng tuếch Anh?
Em - Người đàn bà của anh!
Còn anh, là thứ gì của ai?
N.N.K.
Sài Gòn, 13/10/2017.
Sài Gòn, 17/2/2018.
Bình luận