- Thơ bạn thơ
- Nguyễn Văn Thanh nhớ em gái sông La
Nguyễn Văn Thanh nhớ em gái sông La
NGUYỄN VĂN THANH
Xanh mãi ngàn xưa
Xa Sài Gòn
về thăm Hà Nội
Một chiều đông
phố cổ bạc màu mây
Mưa lất phất bay,
Hàng liễu xanh rũ nước xuống vai gầy
Đường Cửa Nam
nêm chật xe, người
Vũ trường, âm thanh… ngược gió
Nhịp sống số, vẫn đục màu xứ xở
Buồn rong rêu,
quanh Tháp Bút, Hồ Gươm
Tôi muốn lật Hà Nội,
nhìn về phía sau
Xem Chiếu dời đô,
quan trường Văn Miếu
Giếng nước Hoàng Thành nhuộm đỏ cánh đào
Muốn tìm về nơi tế Nam Giao
Xem vua tôi
quần thần hành lễ
Tìm người Tràng An,
trải bao dâu bể
Mượn nét hào hoa,
ngăn cuộc sống xô bồ
Che cát bụi
làm mờ Đền Ngọc
Hồn Tháp Bút,
bay trên cao ốc
Giữ nước Hồ Gươm
xanh mãi ngàn xưa.
Nhớ em cô gái sông La
Tiếng súng ngưng,
anh gặp lại em
Cô gái Đức Lâm, Đức Thọ
Em thon thả
mảnh mai như cây lúa
Tiễn anh qua
chiều ấy Sông La
Cuộc sống bộn bề
sau cuộc chiến đi qua
Lại tất bật
miếng cơm manh áo
Tưởng đã xa
những ngày giông bão
Cây lúa lên xanh
trong nắng mưa chan
Anh không ngờ
những vất vả lo toan
Và tuổi tác
khiến em anh xa cách
Đường đã rộng
mà phận đời lại chật
Em giờ đâu
cô gái Đức Lâm
Câu hát "Đi mô... "
như nỗi nhớ sâu đằm
Trong lòng anh,
còn em cô gái nhỏ
Mặc thời gian
trôi về quá khứ
Chúng mình
vẫn trẻ tuổi hai mươi .
Trả nợ mùa thu
Em đòi anh trả nợ một mùa thu
Đầu tháng bảy
cầu Ô Thước, trời chưa kịp bắc
Chức Nữ, Ngưu Lang chết lặng giữa đôi bờ
Năm nhuận tháng tư, mưa ngâu về muộn
Lá vàng bay tơi tả cuối chân trời
Oản cúng cửa chùa hương chưa kịp tắt
Nghe cô hồn quằn quại dưới mưa rơi
Cớ sao em, thích ngắm lá vàng bay?
Khi cái chết đang trở về nguồn cội
Anh thích mùa thu căng tròn diệu vợi
Con mắt nhìn đắm đuối cả mùa trăng
Anh trả nợ em một
ngày thu xanh trong
Cái đêm nằm mơ thành chị Hằng chú Cuội
Gió nhầu nhĩ hương thầm tóc rối
Giọt sương khuya, ướt ánh sao trời.
Cám ơn lời nói dối
Cám ơn anh những lời nói dối
Cho em thành thiếu nữ trước mùa xuân
Cám ơn anh, sau lần xui dại
Quệt chút son hồng, em hoá nàng tiên
Cám ơn anh, cái lần mắc lừa
Chìa bàn tay để anh đoán số
Bảo nhắm mắt, ngực em dồn nhịp thở
Và… một cái hôn vụng trộm đầu đời
Cũng từ đấy
em biết dại… biết yêu
Biết trút bão giông vào miền nói dối
Biết ấm áp dọc cuộc đời chìm nổi
Để được anh nói dối, mắc lừa.
Bình luận