- Thơ bạn thơ
- Đắng ngọt thơ Võ Miên Trường
Đắng ngọt thơ Võ Miên Trường
VÕ MIÊN TRƯỜNG
Tự nhiên... buồn...
Tự nhiên
buồn
trổ nhánh xanh
Buồn
giăng sợi nhớ
nghiêng thành quách em
Tự nhiên
buồn
muốn đốt đền
Muốn bày biện
những
giọt phiền ra hong
Tự nhiên
nhớ
tự nhiên
mong
Tự nhiên
sóng dội
chia dòng phù sa
Tự nhiên
một chút ơi à
Buồn tôi
phút ấy
trổ
hoa thơm đời…
Đi qua mùa thiếu nữ...
Thơ là máu
Từ tim mình mẹ vắt
Nửa cho đời
một nửa cho con
Những giọt hồng
con thơm mùi sữa mẹ
Năm tháng đầu đời con trẻ - mẹ vui
Mẹ dắt con
qua dặm trường được mất
Gánh đàn bà
tất bật suốt mùa son
Gánh
từng đứa con
đi qua mùa thiếu nữ
Sóng thử bao lần biển vẫn mênh mang
Vừa lạ lẫm
vừa quen từng câu chữ
Mẹ thương mình
bày biện, quên nhớ
hát ru con
Ru bận rộn
theo tháng ngày cơm áo
Không phải trò đùa
đành
giấu góc vườn mơ
Tiếng con cười
ngôn ngữ hoá vần thơ
Mẹ chắc chiu
từng câu từ vay mượn
Mà trang trải
khoảng nợ nần tiền kiếp
Mà ân cần
độ lượng đợi con khôn
Viết cho con
là bài thơ thứ nhất
Xếp bộn bề
nỗi đời con chắp cánh
Mẹ nhẹ tênh
gánh đàn bà bẩn chật
Giọt huyền lơi
chi chít…
mật ngôn đời…
Tôi là ai?
Tôi là ai giữa một Sài Gòn rỗng?
Người sợ người hơn nỗi sợ xa nhau
Giữa F1 - F0 chập chùng vây kín
Và nỗi buồn quê mẹ chín chiều đau
Tôi là ai giữa trùng vây Covid
Giữa vô hình rất thật nỗi đau chung
Nén nhang vọng tiễn phận người mỏng vội
Giữa hồi còi ngang dọc xé thinh không
Tôi là ai giữa những gói quà trao - nhận
Giữa tình người chia sớt rất nhân văn
Giữa san sẻ thật gần rưng rưng nghẹn
Hạt ngọc trời, tình người thơm thảo, bó rau xanh
Tôi là ai giữa những thiên thần áo trắng
Ngày nối ngày níu hơi thở nhân gian
Nối tin yêu giữa lằn ranh sinh tử
Lơ lửng phận người giữa còn mất hợp tan
Tôi là ai giữa đoàn người tháo chạy
“Mây trên đầu và nắng ở trên vai”(*)
Trên đất mẹ giữa thời bình di tản
Chiếc xe cà tàng may rủi dặm trường xa
Tính tuổi ngày trên tay mẹ đong đưa
Con quá nhỏ trên nỗi buồn cha đủ lớn
Tôi là ai ?
giữa những người ở lại cùng Saigon chia sẻ
Nước mắt nụ cười lấp lánh niềm tin
Đất Phương Nam nghĩa nhân hào sảng
Đủ bao dung đất hoá tâm hồn
Gian khó ươm mầm trổ nhánh cưu mang…
Ảnh Internet.
Phố buồn…
Mưa đan
từng giọt chiều nghiêng
Cơn giông tháng bảy
ướt mềm góc tôi
Đường không
phố trống
ngày trôi
Phố đau
rào chắn
bời bời dây giăng
Tiếng còi
xé giọt mưa đan
Đục ngầu phố chợ
mưa
tràn
nỗi đau
Khẩu trang
đẫm giọt mắt nhàu
Lạ quen
ngần ngại
nhìn nhau rưng nhoà
Giọt người
vừa rớt hôm qua
Mà nghe
tiếng nấc
nghẹn oà đâu đây
Phố đau
nén tiếng thở dài
Thêm ngày
phong tỏa
buồn
vây… phố buồn…
Đắng ngọt & thơ…
Người đàn bà
mượn gió thả hương bay
Vớt ngôn từ
trên dòng sông ký tự
Giữa lộ trình thao thức níu trăng tan
Đêm cạn cùng
lật tung miền ký ức
Bỗng thấy mình giọt nước mắt gian nan
Người đàn bà làm thơ
Đếm đong từng con chữ
Gom giọt buồn thắp nỗi nhớ vàng phơi
Hong niềm đau rất thật
Lên con chữ nhiệm mầu
Ngọt thơm đắng đót
Đắng - giữ riêng mình
Ngọt- gởi vào thơ
Người đàn bà
đuối mình trong những giấc mơ
Gánh đa đoan
xô nghiêng bờ nghiệt ngã
Nợ Trần gian ký thác sóng lở bồi
Người đàn bà
Và
Tiếng chuông cứu rỗi…
Bình luận