- Thơ bạn thơ
- Lão Kòm: Em đi bụi với tôi không?
Lão Kòm: Em đi bụi với tôi không?
KAO SƠN
Nhân dân
Tôi đã từng đặt chân đến nhiều khu phố, đi trên nhiều con đường
Đã đến với những quảng trường và đã gặp ở đó rất nhiều những bức tượng
Có rất nhiều bức tượng được đặt tên và có rất nhiều cái tên được khắc cùng với những bức tượng:
Những thủ lĩnh, những siêu nhân, những vua chúa, những anh hùng chiến trận…
Nhưng không thấy có bức tượng nào mang dòng khắc hai chữ: NHÂN DÂN
Chiều bên bến Bach Đằng
Con sóng vẽ hình thành phố: Lung linh - Vạm vỡ - Trầm mặc - Oai nghiêm
Trên cầu Sài Gòn một vài đoàn xe chậm rãi lăn không trống rung cờ mở.
Chỉ bên xe dòng chữ vàng “Đón dân hồi hương” nổi bật trên nền vải đỏ rực như lửa
Dân là thế
Bình thường họ lặng lẽ tản ra trong bao nỗi mưu sinh của cuộc sống
Nhỏ như bụi - Xác xơ như cỏ
Những vết nứt trên nền ruộng hạn Báo hiệu mùa lũ dâng
Sài Gòn 300 năm
300 năm Sài Gòn đã bao lần đối mặt những thử thách sinh tử
Đã bao lần đứng trước những hoang tàn, đổ vỡ
Nhưng bằng bàn tay của Nhân dân - Tất cả lại hồi sinh
Người Hiệp sỹ với khuôn mặt buồn cương nghị mang tên NHÂN DÂN
Lòng bao dung ẩn dưới vẻ ngoài bất cần và cam chịu
Như thiên thần với thanh gươm trừng phạt,
Người mệt mỏi trèo lên lưng con ngựa già, mệt mỏi thúc nó đứng dậy
Bụi lịch sử tả tơi rơi trong ánh chiều vàng
Cách mạng là của nhân dân.
Dân như sóng lừng như bão tố
Dưới bàn tay của nhân dân, tất cả sẽ biến mất: những mục nát, những toan tính bá vương, hay những mưu đồ bẩn thỉu
Và rồi khi cách mạng thành công
Họ lại biến thành lặng im. Thành cát bụi. Thành cỏ
Bên bến Bạch Đằng chiều nay dòng sông Sài Gòn vẫn thì thầm sóng vỗ
Thì thầm bài ca HI VỌNG
Thì thầm bài ca NHÂN DÂN.
Em đi bụi với tôi không?
Em đi bụi với tôi không?
Sài Gòn ngõ ngách bịt bùng... người ơi
Mà bao nhiêu những khóc cười
Mà bao nhiêu những phận người ẩn trong
Bác xích lô, chị hàng rong
Nhỏ con vé số lượn vòng kéo quân
Má già tóc phủ bụi trần
Mắt mờ ngồi dõi trầm luân phận người
Bịt bùng là bịt bùng ơi
Hé ra một chút cho tôi vào cùng
Rồi đây giấy trắng mực hồng
Tôi long đong chữ, tôi long đong người
Câu thơ ai thả lên trời
Cho xin ké chút bụi đời... chốn hoang.
Tranh Lê Sa Long.
Bình luận