Trong bài tham luận này, tôi xin phép chia sẻ một số ý kiến về vai trò của đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ, đặc biệt là các nhà văn, nhà thơ, trong công cuộc xây dựng và phát triển thành phố.
Tại Bàn tròn Văn học các kỳ trước, nhiều nhà văn đã lên tiếng. Và hôm nay, xin mời quý độc giả tiếp tục tham gia kỳ 20, với sự trở lại của “người đầu têu” Hà Thanh Vân, để nghe cô xới lên và đào sâu thêm những nghi vấn xoay quanh một truyện ngắn từng đoạt giải Nhì Văn nghệ – nhưng liệu có xứng đáng?
Một truyện ngắn thấm đẫm sương khói vùng cao, nơi rượu hoa là ký ức và tình yêu hoá thành men say. Như Bình viết nhẹ như khói, nhưng để lại dư âm không dễ quên.
Sau phần đầu khiến giới văn chương phải xôn xao, TS Hà Thanh Vân tiếp tục “lên tiếng” bằng phần 2 – đáo để hơn, giàu dẫn chứng và thuyết phục hơn và không kém phần khiêu khích…
Với hai bài thơ "ĐÊM TRỪ TỊCH" và "TIỄN MÙA XƯA", tôi muốn chia sẻ những nỗi niềm rất thật ấy. Một mặt là sự trầm tư trong khoảnh khắc giao thời, khi cái cũ đi qua và cái mới sắp đến. Một mặt là tiếng lòng nuối tiếc, bâng khuâng khi những tên gọi, những mảnh đất quen thuộc bỗng chốc "thay màu mới".
Trong một thế kỷ qua, báo chí cách mạng Việt Nam đã trở thành một phần không thể thiếu của dòng chảy văn hóa Việt. Trong dòng chảy đó, biết bao ngòi bút nhà thơ, nhà văn đã góp phần giữ lửa cho trang báo, đồng thời mang lại sự lãng mạn, sâu sắc và đắm đượm tình người cho nghề báo. Dù là văn thơ hay báo, ngòi bút chân chính đều đặt trên nền tảng của lòng trắc ẩn và khát vọng về sự thật.
Để xứng đáng với truyền thống vẻ vang, đội ngũ người làm báo hôm nay cần giữ vững bản lĩnh chính trị, tinh thông nghiệp vụ, không ngừng học hỏi công nghệ truyền thông mới – và quan trọng hơn cả: giữ cái tâm trong sáng và trách nhiệm với dân tộc.
Trong kỷ nguyên mới, cần phát huy hơn nữa sức mạnh mềm văn hóa, biến văn học - nghệ thuật thành nhịp cầu nối Việt Nam với thế giới, theo tinh thần: “Văn học không chỉ là nghệ thuật – đó là tấm gương phản chiếu khát vọng vươn tầm của cả dân tộc”.
Show “Văn nhân trong miền họa Thanh Hoàng”, đồng thời cũng là dịp chính thức ra mắt Nhóm “Bạn văn & Miền chữ” – thành quả khởi đầu từ tình bạn, ký ức và niềm chung thủy với con chữ.
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Show “Văn nhân trong miền họa Thanh Hoàng”, đồng thời cũng là dịp chính thức ra mắt Nhóm “Bạn văn & Miền chữ” – thành quả khởi đầu từ tình bạn, ký ức và niềm chung thủy với con chữ.
Chùm thơ dưới đây – được rút từ tập thơ LỜI RU BÃO GIÔNG của nhà thơ CCB Trần Hóa - là hành trình khắc khoải giữa khát khao gắn kết, nỗi niềm hoài vọng tuổi trẻ, tình mẫu tử thiêng liêng, và những mảnh đời bé mọn giữa phố thị phồn hoa.
Show “Văn nhân trong miền họa Thanh Hoàng”, đồng thời cũng là dịp chính thức ra mắt Nhóm “Bạn văn & Miền chữ” – thành quả khởi đầu từ tình bạn, ký ức và niềm chung thủy với con chữ.
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Mình chơi blog từ năm 2007. Trước đó thì chẳng biết blog là cái gì. Vào mạng chủ yếu để check mail, xem qua loa vài tờ báo, thế thôi. Một hôm nghe đứa học trò chat với mình, nói, thầy không lập cái blog cho vui.
Show “Văn nhân trong miền họa Thanh Hoàng”, đồng thời cũng là dịp chính thức ra mắt Nhóm “Bạn văn & Miền chữ” – thành quả khởi đầu từ tình bạn, ký ức và niềm chung thủy với con chữ.