- Thơ bạn thơ
- Gánh đau… gánh cả chiêm bao | Chùm thơ Phạm Đức Mạnh
Gánh đau… gánh cả chiêm bao | Chùm thơ Phạm Đức Mạnh
PHẠM ĐỨC MẠNH
Nhà thơ Phạm Đức Mạnh - Ảnh: NH.
ĐEM TIẾNG NẤC VÀO CHÙA!
Cả đời thức trước bình minh
Cha cày mưa nắng bóng mình lấm lem
Nhiều hôm trời đã buông rèm
Cha còn lủi thủi tránh đem khổ về
“Tối mày tối mặt”* đồng quê
Giấc mơ nghèo cũng trăm bề bủa vây
Vợ ôm nước mắt héo gầy
Đàn con ôm bụng chất đầy nước mưa
Chẳng ai dằn vặt đời thừa
Khoai hà cho lợn vét lừa nỗi đau
Nên làng nghèo vẫn thương nhau
Nhà nhà giữ nếp trước sau thuận hòa
Giận mình, giận cả xót xa
Quả ngon, củ tốt đem ra chợ chiều
Bán hờ hững chẳng bao nhiêu
Cứa lòng bán cả tiêu điều ai mua?
Tôi đem tiếng nấc vào chùa
Lạy quỳ trước Phật gỡ bùa khổ đau
Tôi van tiếng mõ nát nhàu
Tiếng chuông khóc nhức cả màu nhân gian
Cầu cha thoát cảnh bần hàn
Phím đời thôi buốt tiếng đàn lệ câm
Cầu cha thoát ngục thăng trầm
Mùa vui thất lạc lại âm thầm về…
* Thành ngữ.
MẸ LÀ KHÁCH !
Ngày mai
nhà mình đón khách
Bữa cơm sẽ khác ngày thường
Không có những sơn hào hải vị
Nhưng tình đầy thấm đượm màu thương
Khách là - Mẹ
của chúng ta xa vắng
Ở bên kia thế giới vô thường
Mẹ nhớ người thân về theo nhang khói
Rồi mẹ thầm đi về lại quê trời
Mẹ đã là
khách của trần gian
Mỗi năm một lần ghé nhìn con cháu
Bước chân mẹ trong mắt hồn chảy máu
Đường âm dương đi mãi đến vô cùng
Mẹ mãi là
khách của trần gian
Nơi mẹ ở ngôi nhà không có nóc
Tỷ tỷ… năm mặt trời không mọc
Nơi chốn này mẹ lạnh lắm người ơi!
Mẹ là khách
để sầu quên trong nhớ
Bụi thời gian không làm tủi cổ nhân
Phúc đức tổ tiên thấm truyền gia đạo
Mẹ thảnh thơi tạm biệt cõi trần
Mỗi năm mẹ
chỉ một lần được nhớ
Gặp cháu con nơi thờ tự rồi đi
Khuôn hình lại khép hờ nhân ảnh
Dù chẳng bao giờ mẹ muốn chia ly.
SG, 5/7/2014
GÁNH ĐAU… GÁNH CẢ CHIÊM BAO
Dắt buồn con gánh niềm đau
Lang thang tìm mẹ trong màu thời gian
Đường đời nước mắt hợp tan
Con chơ vơ vấp tiếng đàn đứt dây
Trườn trong biển gió, rừng mây
Sông thương giông bão trôi đầy khát khao
Gánh trời, gánh cả chiêm bao
Con đi tìm mẹ xanh xao mộng đời
Mắt lòng nhức nhối lệ rơi
Nghìn trùng vắng mẹ đắng lời ru xưa
Miếng ngon ngon cũng hóa thừa
Giấc mơ giờ cũng đánh lừa được con
Dương gian sao cứ héo hon
Niềm vui thoáng nở không còn hương tươi
Con đi đi lả kiếp người
Vẫn không giữ được nụ cười mẹ cho
Bến mong còn đó con đò
Bạc phơ hồn sóng co ro đứng chờ
Con về đan lại trời tơ
Lung linh dáng mẹ ầu ơ ru mùa
Mẹ ru ru nắng, ru mưa
Ru màu kỷ niệm xửa xưa ùa về.
SG, 11.9.2020.
(Chùm thơ rút từ tập Mùa thu nắng khóc, Nxb Hội Nhà văn, 2022).
Bình luận