- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ giải tư | Nhân nghĩa đất phương Nam
Chùm thơ giải tư | Nhân nghĩa đất phương Nam
NGUYỄN THỊ TUYẾT LOAN (Lâm Đồng)
Bó hoa trên rào phong tỏa
có người mẹ,
lặng lẽ tiễn con vào vùng dịch
phấp phỏng lo âu...
ngày đêm con tình nguyện
cứu giúp những phận người neo đơn
dang tay vớt người yếu thế
chữa trị cho từng bệnh nhân
con quên mình vì đời
quên cả thanh xuân bay nhảy
con quên người yêu
để nhận lấy người yêu mình
những bệnh nhân yếu ớt
họ không thể thiếu con
nhưng một hôm,
con nhiễm bệnh
đâu hay mẹ ngậm tiếng nấc
thương con trong vùng phong tỏa
nước mắt cách ly đường về...
đứa em gái nhớ ngày sinh nhật
không thể tặng quà cho anh
em đặt bó hoa trên rào phong tỏa
có người dân phòng nhìn thấy
rưng rưng...
ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN (TP. Hồ Chí Minh)
Ru phố thôi đau
(Thương TP.HCM những tháng ngày oằn đau vì covid)
À ơi phố ngủ
Giấc ngủ cô đơn
Dây giăng, rào chắn tủi hờn
Nỗi buồn nhốt lại từ cơn đau dài
À ơi phố ngủ
Khoắc khoải bên tai
Lặng nghe ai thở mệt nhoài
Lặng nghe ai khóc lạc loài đêm khuya
À ơi phố ngủ
Giấc ngủ không yên
Tiếng còi xé nát niềm riêng
Lặng nghe sợ hãi xích xiềng giấc mơ
À ơi phố ngủ
Giấc ngủ bơ vơ
Ngủ đi phố nhé đừng chờ
Thương hàng cây lặng ngẩn ngơ nhớ người
À ơi phố ngủ
Ủ mộng thắm tươi
Bình an cho mọi tiếng cười
Qua cơn đại dịch - quý đời, thương nhau
À ơi phố ngủ, thôi đau
Phố ơi ngủ nhé, ngày sau sẽ lành...
Ảnh: Internet.
Thèm quá một cái ôm
Thèm ôm một ai đó
Mà không sợ cách ly
Mà không lo cách biệt
Vì vi rút vô tri
Những ngày dài giãn cách
Thở từng hồi âu lo
Ước từng điều nhỏ nhặt
Sợ hãi từng tiếng ho
Quý hơn từng hạt gạo
Thương từng cọng rau xanh
Từ bi từng ý niệm
Cho lỗi lầm em, anh
Chẳng còn gì trách móc
Những sân si mất còn
Chỉ tránh điều gai góc
Để đời tươi đẹp hơn
Thèm ôm cô ôm chú
Thèm ôm chị ôm anh
Ôm bạn và ôm cả
Những người thân chung quanh
Thèm ôm những đứa trẻ
Nép vào lòng cụ già
Hiểu đời còn mới mẻ
Vì tình người đơm hoa
Ví ai kia biết được
Cách yêu từ cái ôm
Đôi mình đâu trơn trượt
Lạc trôi vào cô đơn...
VŨ THANH HOA (Vũng Tàu)
Vẽ nước mắt
Tôi tự giam mình trong bốn bức tường
Trắng lạnh
Ngoài kia virus ẩn nấp
Ngoài kia dây giăng khắp phố
Ngoài kia tiếng còi cứu thương
Trong bóng tối tôi tiễn một người đi
Hôm qua còn cười trên Facebook
Trong bóng tối tôi tiễn một người đi
Hôm qua còn chung tay phát gạo
Trong bóng tối tôi tiễn một người đi
Hôm qua còn tiễn đưa một người khác
Những dòng người xếp hàng lặng lẽ
Hát cho nhau bài hát cuối cùng
Những con số dài thêm
Nén nhang online trắng khói
Tôi cúi đầu cầu nguyện
Nước mắt ướt đôi tay bất lực
Tôi vẽ nước mắt lên bức tường trắng
Những dòng xe tấp nập
Những bước chân hối hả
Những khuôn mặt quen và lạ
Những nụ cười tỏa nắng
Trước Chợ Bến Thành rạng rỡ sớm mai.
HƯƠNG THU (TP. Hồ Chí Minh)
Chúng tôi không đào thoát
Người ta bảo rằng chúng tôi đào thoát,
Không! Chỉ là cuộc trở về nơi mình đã ra đi.
Mảnh đất phương Nam, nắng gió kinh kỳ,
Nơi đã giang rộng vòng tay, tấm lòng hào sảng…
Nơi chúng tôi lặn lội mưu sinh qua từng năm tháng
Đã mang nặng ân tình từ buổi sơ khai.
Chúng tôi yêu Sài Gòn như quê hương thứ hai
Dẫu phận nghèo cũng cùng nhau mấy mùa mưa nắng
Sài Gòn đau, nước mắt cạn dòng cay đắng, vẫn chia sẻ ân tình, bát gạo, lưng khoai.
Thật đắng lòng khi từng buổi sớm mai,
tiếng xe cứu thương xé còi khắp ngã.
Khu nhà trọ, xóm nghèo, những phận người đói rã,
Bớt gánh nặng cho Sài Gòn, đành nước mắt ra đi…
Cuộc trở về đau xót buổi phân ly, con đường cái quan ngút ngàn thăm thẳm
Thương con thơ chiếc khăn choàng không đủ ấm
Mưa nắng đoạn trường đánh cược rủi may!
Không! Chúng tôi không đào thoát!
Bởi món nợ ân tình chưa trả được đất Phương Nam!
Chúng tôi ra đi, giữa gió bụi miên man, con đường thiên lý
Quê hương mịt mù tăm cá bóng chim.
Người phương Nam tiễn đưa gói ghém chút tình, trong chai nước, chiếc phong bì, đỡ đần ngày mưa gió.
Sài Gòn sau lưng mắt đêm buồn không tiếng thở,
Những con phố lặng thầm ôm từng nỗi đau riêng.
Chúng tôi ra đi, không dám ngoảnh lại nhìn
Lời thầm hẹn giữa bờ môi ngậm đắng, bởi cuộc sinh tồn ai biết được ngày mai!
Xin cúi đầu tạ lỗi hôm nay, với Sài Gòn, với đất phương Nam nhân nghĩa
Dẫu không chôn nhau cắt rốn, cũng đã đậm tháng ngày nước mắt, mồ hôi, ngọt bùi, ấm áp.
Chúng tôi tin, Sài Gòn sẽ vượt qua bão táp
Sẽ rộn rã phố phường xe cộ ngược xuôi.
Những dòng người trở về - trong đó có chúng tôi, lại lao động, lại chung tay…
Vì một Sài Gòn nhân nghĩa!
PHẠM TUẤN
Thức qua một đêm phong tỏa
Một tiếng thở dài không thể nào vơi hết âu lo
Đêm phương Nam có tiếng gọi nhau thầm thì hy vọng
Tôi dồn hết mấy ngàn ngày đã sống vẫn không đủ thương một ngày phong tỏa
Ôi, những con đường giới nghiêm…
Ôi, những bạn bè xa vắng…
Đêm phương Nam thật gần, mà đêm phương Nam thật sâu
Tôi mơ một vành nón nghiêng miệt vườn trái chín
Tôi mơ một câu vọng cổ trên sông trôi bề bộn
Tôi mơ một cánh chim trời bay suốt Mũi Cà Mau
Có gì hốt hoảng đâu, có gì ái ngại đâu
Bình minh lại mọc phía kênh Nhiêu Lộc
Chợ Bến Thành lại đón bước chân em
Tôi lại đi qua phố phường nhộn nhịp
Chờ lá me rơi như gửi vào tay một lá thư tình.
Ảnh: Internet.
Quà quê lên phố
Mẹ Quảng Nam gửi gì cho con?
Mà trưa Sài Gòn bâng khuâng mùi thơm tô mì phố Hội
Chị Đắc Lắc gửi chi cho em?
Mà đêm Bình Dương hương vị cà phê bay vòng nỗi nhớ
Chút quà quê nhà giữa mùa giãn cách khó quên
Như muối mặn muôn đời, như gừng cay chung thủy
Như tôi sống hôm nay vẫn tin ngày mai gió mới
Con đò kỷ niệm còn rẽ sóng ca dao.
Xin bái tạ tình đất đai bao dung
Ánh mắt người thương không chìm theo câu hát
Xin bái tạ nghĩa đồng bào bất diệt
Quả thị ân cần nuôi cô Tấm lớn lên.
Bình luận