- Nhà văn & Góc nhìn
- Nhà thơ Hồ Mậu Thanh phác họa nhà thơ Tùng Bách
Nhà thơ Hồ Mậu Thanh phác họa nhà thơ Tùng Bách
HỒ MẬU THANH
Nhà thơ Tùng Bách tên đầy đủ là Lê Tùng Bách sinh năm 1949 tại xã Sơn Bằng, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh. Ông nguyên là cán bộ quy hoạch khảo sát thuộc Ty Kiến trúc Hà Tĩnh. Năm 1974 là Chánh văn phòng Hội Văn nghệ Hà Tĩnh. Năm 1976 là cán bộ biên tập, sáng tác, Hội VHNT Nghệ Tĩnh. Năm 1984, ông chuyển công tác vào Đặc khu Vũng Tàu – Côn Đảo làm biên tập viên Đặc san Văn hóa Văn nghệ Vũng Tàu – Côn Đảo. Sau đó chuyển qua công tác tại báo Bà Rịa – Vũng Tàu rồi Hội Nhà báo Vũng Tàu.
Nhà thơ Tùng Bách từng có 15 năm làm trưởng ban Văn học, Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu. Hiện nay ông là hội viên Hội Liên hiệp VHNT Nghệ An, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Hội viên hội VNDG Việt Nam.
Nhà thơ Tùng Bách là người ham vui, ham chơi và đa tình. Thích ngao du lang bạt theo kiểu “Đời chưa chán tớ, tớ còn chơi”. Ông đã xuất bản 10 tập thơ. Thơ ông thường ngắn, gọn, kiệm lời, tinh tế, sâu sắc, nhiều phát hiện sáng tạo, mới mẻ, dí dỏm và gây cười thâm thúy.
Nhà thơ Tùng Bách thứ 2 từ trái sang, cùng bạn bè văn nghệ. Ảnh: Facebook nhân vật
Ông tự nhận mình là “kẻ vô tích sự. Thủy chung với người thân, bạn bè và không có khả năng làm hại được ai”. Hiện nay ông sống một mình tại phố chợ Ga (TP Vinh). Bạn bè thường đùa ông “Dân kẻ chợ, không chợ búa bao giờ”.
Ông quan niệm làm thơ cũng “phập phù như đánh phỏm” (nghĩa là may mắn thì có được bài ưng ý, tâm đắc). Ông “ước mình là chim chiền chiện/ Trên đồng vừa hót lại vừa bay”. Ông coi Facebook như tờ báo của nhân loại có công năng bất ngờ mà đôi khi con người chưa nghĩ tới.
“Trời còn cho thì trò còn chơi – vui là chính”.
Nên tôi có bài thơ “Phác họa Tùng Bách” như sau:
Rời làng ra phố thị
Chán Vinh vào Vũng Tàu
Đeo nghiệp thơ nghề báo
Cơm áo chừng lao đao…
Chán biển lại về thành
Nguyện làm gà trống gáy
Gửi hồn vào cỏ cây
Xanh tháng ngày thơ phú…
Thơ bác tầm loại khó
Học bao giờ mới tỏ
Toàn là chuyện đời thường
Lắm em mê điếu đổ…
Riêng tư là chuyện khó
Vẫn lãng tử lang thang
Những muốn theo gót bác
Lại e thấy bắt quàng…
Bao nhiêu kẻ khua môi
Bao nhiêu người múa mép
Ai săm soi phán xét
Thơ đâu phải sấm rền…
Bác toàn mua cúc vàng
Chưng lên bàn thờ vắng
Như niềm vui thi ca
Cất lên trong im lặng…
Giờ thì tôi đã hiểu
Bác cô đơn đủ điều
Một đời toàn đánh đổi
Thơ phú cõi phiêu diêu…
Ai sẽ làm ngọn gió
San sẻ chút nỗi đời
Chung một phần đơn độc
Mang thơ rao chợ trời…
Ai là người giúp bác
Thả niềm vui lên trời
Chôn nỗi buồn gốc rạ
Để trọn niềm chơi vơi…?
Rút từ tập 102 MẢNH GHÉP VĂN NHÂN, Nxb Hội Nhà văn, 2017.