- Thơ bạn thơ
- Chùm thơ giải ba | Nhân nghĩa đất phương Nam
Chùm thơ giải ba | Nhân nghĩa đất phương Nam
LỮ MAI (Hà Nội)
Trong chuỗi ngày Sài Gòn
Mọi con hẻm đều ngấm mệt
Sài Gòn không thể sống yên
khi con người trong lòng mình kiệt sức
một sáng thơm phức
chị bán bún bò múc tô bốc khói đưa anh vé số
lấy giá 10 ngàn giá bán thật 30
hoa hồng Đà Lạt đỏ tươi
miễn phí cho cặp tình nhân luống tuổi
bánh mì Sài Gòn
0 đồng một ổ...
- kể cũng buồn cưng ha
mà thôi
kệ
ai biết được ngày mai
đứa trẻ nấc: con muốn về với mẹ
sao mọi người phải cách ly con
cụ già trong cơn hấp hối
muốn nương vào tấc đất quê hương
sợ thân thể cứng đơ nhà xác
áo blouse đẫm ướt
sữa, mồ hôi và nước mắt
cô y tá ôm em bé vào lòng
xót con thơ ở nhà ngóng mẹ
cô vừa cắt mái tóc dài
mênh mang trên đầu khoảng trống
như bão gió ngày mai lồng lộng
vừa cứu chữa bệnh nhân vừa cúi đầu khâm liệm
những linh hồn chưa yên giấc
những đôi mắt chưa khép
những bụi tro vương vất hơi người
thế giới hữu hình bị đe dọa bởi vũ khí vô hình
không bằng chứng và không tòa án
nước mắt Sài Gòn đã cạn
ngày mai vẫn rất dài.
Nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn đem năng lượng tích cực đến cho hàng ngàn bệnh nhân F0 (Tiền Phong)
Tiếng Saxophone đêm tháng bảy
Vang lên từ góc sân bệnh viện
người nghệ sĩ đeo khẩu trang
giai điệu “Quê hương”, “Diễm xưa” ngân vọng
cả khoảng không trống rỗng và buồn
không thấy mặt người
chỉ tiếng vỗ tay dậy vang sau những ô cửa kính
tim anh dần ấm nóng
nhắm mắt lại gặp những bàn thờ vọng
hương khói tỏa quanh bài ca
quanh sân khấu dòng sông - nước mắt
cửa khẩu Lóng Sập(1) đêm ấy toàn gió trắng
đồn biên phòng Phú Hữu(2) mưa tuôn
Bến Lức Long An(3) bàng hoàng sửng sốt...
tiếng kèn loang đêm tháng bảy
đến sỏi đá cũng mềm
đèn đường cúi đầu tưởng niệm
ai biết giông bão nào là trận cuối cùng
tim người rưng rưng nhói lên
nước mắt sáng lân tinh
âm nhạc bay trên những hoang tàn
người đàn bà vô gia cư đêm ấy không xin ăn không nhận đồ cứu trợ
gục bên gốc cây sau bản nhạc
dáng nằm như tượng cổ
dán lên chuỗi ngày xao xác
như nốt nhạc trên từng khuông nhạc
bay lên cùng Saxophone
và không ngừng mơ tưởng
bình yên đến với Sài Gòn.
Chú thích:
(1), (2), (3): Những địa danh đã lập bàn thờ vọng cho người làm nhiệm vụ để tang cha mẹ khi không thể trở về.
ĐỖ THƯỢNG THẾ (Đà Nẵng)
Má ơi!
(Tưởng nhớ “má Hai Tân Bình”)
Ơi… má ơi…!
má về đó chưa?
mà gió từng cơn sài giật con hẻm xóm Chùa hun hút
mà tiếng chuông nghèn nghẹn khói hương chính ngọ
vách rêu loang bóng thở dài
Má về đó chưa?
chong chong tuần rượu vọng
tứ xứ tụ về rồi – “tụi âm binh thiên tướng” của má đây
tụi nhà nghèo một thời xa quê trọ học
mặt đói giơ xương được má cưu mang
Ơi… má ơi… gánh hàng rong thuở xửa
nồng thơm tàu hũ, má vừa đó thôi:
mậy Phú Yên quay đều tai cối
mậy Quảng Nam sắp chén nhấc nồi
mậy Bình Định lồng hai đầu dóng
mậy Gia Lai cạo ép cốt dừa…
đầy nhà líu quíu đan nhau cười tràn tràn nước mắt…
Đòn gánh vẹt mòn tươm hơi nóng, má vừa đó thôi
trào sôi đom đóm ngã tư Bảy Hiền, chợ Ông Tạ nhịp oằn hai đầu nắng
lõm bõm ngách sâu xóm Dệt, nhà thờ Chí Hòa mưa cay mắt Chúa
ai tàu hũ khô ô…ôn…!
Ai tàu hũ khô ô…ôn…!
chiếc ghè đậu bình dân, lòng má đó thôi
mênh mông điệu chèo con nước lớn
đơm sớt với đời… hò xự xàng xê cống
tình nghĩa xuống xề mộc mạc ngọt thanh
Ơi… má ơi…!
tụi con về đây thả mưa lên trời
âm âm Sài Thành tầng tầng mây gió.
TRẦN NGỌC MAI (TP. Hồ Chí Minh)
Chốt gác
Phố trở buồn như màu trắng khăn tang
Tôi đứng gác giữa những hàng lá cháy
Xe cứu thương về đâu? Ai trên đấy?
Đôi mắt nhòe lời đưa tiễn rưng rưng.
Lướt qua tôi, cuộc di tản lạ lùng
Những thân phận không đành lòng rời phố
Họ về quê chẳng phải vì nỗi nhớ
Từng vòng xe hằn bóng lính ứa đau.
Anh shiper không giấy phép quay đầu
Bờ kè vắng dấu chân người bán dạo
Bác sĩ nằm mơ tay đang lấy mẫu
Chợt giật mình giữa ít phút nghỉ ngơi.
Trời nổi dông, trạm gác nhỏ tơi bời
Kéo lại dây chiếc khẩu trang ướt sũng
Thành phố đau, chúng ta càng đứng vững
Bởi mỗi ngày tôi thấy được niềm tin.
Bởi mỗi ngày khi nắng cháy chưa lên
Đoàn thiện nguyện đã đi ngang qua chốt
Chiến binh áo blouse hành quân từ rất sớm
Xe chở rau từ các tỉnh ùa về.
Bởi có ngày đang thấm mệt tôi nghe
Tiếng Saxophone êm trong cơn gió
Là miếng cam của cô dân quân nhỏ
Những mắt chào muốn nhắn gửi yêu thương.
Bóng kẽm gai dẫu làm rách mặt đường
Thành phố xót, ta cùng nhau vá lại
Tình kết đoàn đi xuyên qua thời đại
Giữa muôn vàn giãn cách vẫn thương nhau.
Và ở đây, con đường đến tuyến đầu
Tôi thấy cả vạn người đi qua chốt.
Ảnh Intenet.
Đôi mắt
Em thấy gì trong những dãy phố đau
Khi gió và mây cũng đang giãn cách
Đêm thì vắng, còn ngày tịch mịch
Tất cả băng mình bằng một lớp khẩu trang.
Anh thấy em ơi, đôi mắt vững vàng
Của người lính bám mặt đường kiểm soát
Mắt cười long lanh, mắt buồn ngơ ngác
Vợ tạm biệt chồng, hướng “tiền tuyến” mà đi.
Đại dịch cho anh hiểu hạnh phúc là gì
Là đôi mắt lặng nhìn nhau trìu mến
Là sẻ chia, vì thương yêu mà đến
Lời chân thành từ vòm mắt hun sâu.
Có mỏi không, đôi mắt của tuyến đầu
Những quặn đau khi nhìn vào cái chết
Có nhiều điều mà anh chưa hiểu hết
Khi bóng áo blouse ngước mắt ướt lên trời.
Đôi mắt khô nhưng biết nói thành lời
Của bà cụ nấu bữa cơm chống dịch
Mắt trong veo cô gái nhìn anh lính
Gửi ân cần sau những chuyến chợ xa.
Tạm biệt nhau, giọt nước mắt vỡ òa
Những bạn trẻ đến miền Nam chi viện
Có rưng rưng trong mắt người từ thiện
Có ủi an trong ánh mắt nhận quà.
Em thấy gì trong ngày tháng cách xa
Khi hai đứa ở hai đầu chống dịch
Nỗi nhớ sâu, đáy mắt thành trầm tích
Sài Gòn buồn, và đôi chúng ta đau.
Sẽ có ngày ta lại được nhìn nhau
Bằng đôi mắt mang hình hài của phố.
Bình luận